Chương 18: (Vô Đề)

Tô Đình hơi thấy mệt.

Nhân lúc phần nhạc chuyển đoạn, cô tranh thủ hít một hơi, vừa đưa tay buộc lại đuôi ngựa thì khóe mắt thoáng liếc sang phải, ánh nhìn chậm rãi trượt đến khóe mắt, bỗng khựng lại.

Gặp ma rồi.

Trong đầu toàn là ba chữ ấy, Tô Đình liếc sang Chương Như, thấy cô ấy đang khoác cả hai tay lên người một gã đàn ông, gần như kề mặt vào nhau, lắc lư rất hăng.

Tô Đình hơi do dự, nhưng nghĩ lại sàn nhảy đông người, đèn mờ tối om, chắc cũng chẳng ai đang nhìn mình. Thế là cô quay lưng lại, rụt cổ chui vào chỗ đông người hơn.

Nhưng rất nhanh, một tin nhắn đã chọc thủng niềm may mắn mong manh ấy: "Mệt rồi thì qua ngồi chút không?"

Là Vương Tư Kiều, anh ta cũng có mặt ở đây.

Cùng lúc đó, chuyện vui của Chương Như cũng bị một cuộc gọi gấp cắt ngang.

Cô ấy vốn không định bắt máy, nhưng điện thoại cứ rung lên như đòi mạng. Vừa nối máy, đầu dây kia đã là giọng của Diêm Vương: "Qua đây, A8."

Đây là buổi tụ tập của công ty chuỗi cung ứng, họ bao trọn hai khu ghế lô để chơi.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Chương Tuyết Dương, Chương Như kéo theo Tô Đình nhẹ nhàng bước vào, giả vờ thản nhiên chào hỏi: "Auv~ Trùng hợp ghê đó."

Cô ấy liền vẫy tay, bảo người phục vụ mang bài tới để chơi.

Cô ấy nhảy nhót đến mức đầu óc choáng váng, y như vừa phê thuốc, khiến Chương Tuyết Dương hơi cau mày. Ánh mắt anh lại liếc sang phía Tô Đình, nhớ tới cảnh cô rõ ràng đã trông thấy anh, vậy mà vẫn vội vàng chui vào đám đông, trốn nhanh như cá lặn.

Bị anh nhìn đến mức ngồi chẳng yên, may mà bài đã được mang tới, Tô Đình có thể nhập cuộc chơi cùng.

Lần trước đi với Tiết Nhân Nhân, cô chỉ ngồi xem biểu diễn và cảm nhận không khí, chứ không ngờ trong quán bar, chỉ một bộ bài tây thôi mà cũng có đủ kiểu chơi khác nhau.

Ví dụ như mỗi người đội một lá bài lên trán, dựa vào sắc mặt người khác mà đoán xem mình có bị "gọi tên" theo luật chơi không; hoặc là trò cắm bài, mỗi người cắm một lá vào khoen mở của lon nước, ai khiến khoen bật ra thì người đó phải uống.

Về sau, họ lại chuyển sang so lớn nhỏ, ai rút được lá bài to nhất hay nhỏ nhất thì uống. Trò này hoàn toàn dựa vào vận may, nhưng uống cũng nhanh, gần như mỗi vòng đều có người say phải đi "xả nước", trong đó có cả Chương Như và Tô Đình.

Giữa chừng họ đi vệ sinh, Tô Đình ra trước, vừa hay thấy Chương Tuyết Dương đang đứng dưới ánh đèn thoát hiểm màu đỏ sậm, nói chuyện điện thoại.

Bốn mắt chạm nhau, Chương Tuyết Dương vẫn rất tự nhiên, ánh mắt từ xương quai xanh lướt xuống eo, khiến Tô Đình chẳng buồn chào, vội vã bỏ chạy.

Chạy xuống tầng một, cô mới cài lại nút áo, chỉnh lại quần áo, trong lòng đầy chột dạ.

Tô Đình theo phản xạ quay đầu nhìn lại, rồi gật nhẹ.

Nói xong, cô ấy lại giúp Tô Đình chỉnh lại vạt áo, còn đội lên đầu cô chiếc băng phát sáng vừa lấy, huýt sáo một cái: "Em gái nhỏ, đừng sợ nha~"

Giọng cố tình nhại theo kiểu Quảng Tây, nghe y hệt chị A Kiều trong Những cô dâu nhà họ Khang hay vung dao trong bếp, khiến Tô Đình bật cười thành tiếng.

Cô chỉnh lại chiếc băng phát sáng, cảm thấy nét rực rỡ phóng khoáng của Chương Như thật đáng yêu, lại rất có sức lan tỏa.

Khi họ quay lại khu ghế lô, bàn bên đã khui được một lá Át bích, pháo giấy nổ "đoàng đoàng", xô đá phát sáng được đặt giữa bàn, rượu vừa khui liền đổ thẳng xuống sàn, mọi người tranh nhau đưa tay hứng.

Bọt trắng trào lên cuồn cuộn, giữa tiếng cười say sưa của đám đàn ông đàn bà, là một cảnh xa hoa tràn đầy d*c v*ng.

Tô Đình chợt nhớ lại lần trước, vô thức liếc sang Chương Tuyết Dương.

Anh đã quay lại, ngồi đối diện, trò chuyện với đồng nghiệp trong công ty, ánh mắt lại dõi lên sân khấu đang biểu diễn.

"Đồ ngu bị người ta móc túi, cái loại đàn ông thích khoe tiền như vậy, tiền chắc thiêu tới nóng tay rồi."

Tô Đình nhịn không được, bật cười khẽ một tiếng. Trong lúc cười lại vô thức nhìn sang Chương Tuyết Dương, lần này ánh mắt cô bị anh bắt gặp thẳng thừng, tim cô khẽ hẫng một nhịp, hoảng hốt tránh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!