Chương 17: (Vô Đề)

Sau khi Chương Tuyết Dương đi khỏi, văn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Tô Đình uống một ngụm nước, vừa đếm biển tên vừa điền tờ báo hỏng, thì có người tag cô trong nhóm, nói máy chấm công ở cửa sau bị hư.

Cô nhắn: "Tôi đến ngay."

Gửi xong tin, chẳng bao lâu sau cô đã có mặt ở cửa sau.

Cũng giống như máy in trong văn phòng, máy chấm công này đã cũ, chỉ có thể quét vân tay và thường xuyên gặp trục trặc.

Tô Đình vốn quen tay, tháo máy xuống xem qua một hồi, xác nhận là lỗi giống lần trước, nên nhanh chóng sửa xong. Chỉ là khi lắp lại thì cô loay hoay mãi mà không khớp được cái chốt phía sau.

Nơi này ánh sáng yếu, cô phải kiễng chân nhìn thật lâu, đến khi trán lấm tấm mồ hôi thì có người tiến lại gần: "Cần giúp không?"

Là Vương Tư Kiều.

"Để tôi thử nhé?" Anh ta lại hỏi.

"Được… vậy phiền anh."

Tô Đình lùi sang bên, đón lấy chiếc cặp công văn trong tay anh, nhìn anh lần mò thao tác.

Có lẽ nhờ chiều cao, cũng có lẽ anh khéo tay trong việc lắp đặt, mà chỉ vài phút sau, chiếc máy đã được gắn lại chỗ cũ, vững vàng trên tường.

"Cảm ơn anh." Tô Đình đưa anh tờ khăn giấy.

Vương Tư Kiều nhận lấy, lau tay: "Lái xe về nhà lâu lắm hả?"

"Cũng tạm, tầm bốn tiếng thôi."

"Cô giỏi ghê, tôi ít thấy con gái nào dám đi đường cao tốc một mình, lại còn lâu như vậy."

Đứng ở cửa sau, hai người nói chuyện đôi chút về quê nhà. Tô Đình mới biết tuy là đồng hương, nhưng Vương Tư Kiều theo bố mẹ vào Quảng Châu định cư từ nhỏ, hầu như chỉ về quê vào dịp Tết.

"Cái sân khấu kịch mà cô đăng lần trước, hồi nhỏ tôi từng xem rồi đó. Hình như mỗi khi có người lớn làm thọ, họ cũng mời hát, chủ yếu là hát kịch Quảng Đông."

Vương Tư Kiều nhớ lại, trong đầu dường như đã ngân nga lời hát của Đế Nữ Hoa.

"Chắc thỉnh thoảng cũng có đoàn hát Triều kịch."

Khóe mắt Tô Đình lại liếc thấy con chó vàng kia, đi rất chậm, trông hàng mày cụp xuống, yếu ớt hẳn.

Có lẽ vì từng được cô cho ăn, nên nó vừa thấy cô đã nằm phục xuống bên cạnh, đuôi khẽ quẫy một cái, yếu đến tội.

"Nó bị bệnh à?" Tô Đình ngồi xổm xuống, suy nghĩ, "Chó mang thai thì có yếu vậy không?"

"Có khi thật sự là khó chịu đấy. Con mèo nhà tôi lúc bệnh cũng như thế." Vương Tư Kiều cũng ngồi xuống cạnh cô, thấy con chó bốn chân duỗi ra, anh ta đoán: "Có thể là tụt đường huyết, hoặc viêm khớp?"

Có tiếng bước chân tới gần, cả hai cùng ngẩng đầu.

Vương Tư Kiều chào trước: "Anh Dương, anh Tôn."

"Hai đứa làm gì vậy?" Tôn Văn đi bên cạnh Chương Tuyết Dương hỏi.

"Bọn tôi đang xem con chó này, hình như nó bị bệnh."

Anh vừa cất lời, cả hai lập tức ngượng ngập đứng lên. Vương Tư Kiều gãi đầu cười: "Đúng rồi, anh Dương cũng nuôi chó, chắc hiểu rõ hơn."

"Đó là thường thức thôi." Giọng anh không lạnh không nhạt, rồi ánh mắt lại dừng trên chiếc cặp công văn trong tay Tô Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!