Chương 16: (Vô Đề)

Ngày nghỉ lễ thứ ba, Tô Đình đến dự sinh nhật của em họ.

Ăn xong bữa cơm do cậu mợ nấu, uống thêm ly trà mát do ông ngoại pha, cả nhà cùng nhau ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm.

Đi đến quảng trường, họ thấy có người đang dựng rạp, nói là có nhà trong xóm gả con gái, buổi tối sẽ có gánh hát tới biểu diễn.

Đã lâu lắm rồi cô chưa nhìn thấy thứ gì truyền thống như thế, Tô Đình bèn chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên mạng xã hội. Chẳng bao lâu, đã có người bấm thích và bình luận, trong đó có cả Vương Tư Kiều.

Cũng nhờ lần về quê này cô mới biết, thì ra hai người lại là đồng hương, nhà ở cách nhau chỉ chừng hai ba chục cây số.

"Chị ơi." Em họ nhỏ bỗng chạy lại: "Chị đang làm gì đó?"

"Tán gẫu với bạn."

"Bạn ở đâu vậy?"

"Ở bên Quảng Châu."

"Quảng Châu vui không?" Đôi mắt thằng bé láo liên đầy hiếu kỳ: "Có phải to hơn chỗ mình nhiều lắm không?"

"Cũng to hơn một chút, vui lắm, có nhiều chỗ để đi chơi."

Thằng nhỏ hỏi nhiều vô kể, Tô Đình kiên nhẫn trả lời từng câu.

"Vậy sau này em có thể đến tìm chị chơi được không?"

"Được chứ, còn có thể tới quán bọn chị ăn nữa."

"Hay quá à!" Cái đầu nhỏ của nó tựa vào eo cô, cười đến nỗi lộ ra kẽ răng sún.

Đến lúc chụp ảnh gia đình, thằng bé lại chen sát qua bên Tô Đình: "Muốn chị Đình bồng con!"

Tô Đình làm sao bồng nổi, đành ngồi xổm xuống, vòng tay ôm nó cùng chụp.

Chụp xong, nhà Tô Đình lái xe về, đến cổng thì thấy đỗ một chiếc xe ba bánh, bên cạnh là mẹ của Tiết Nhân Nhân.

"Dì Chung!" Tô Đình vội xuống xe chạy lại: "Đợi lâu lắm rồi hả, sao không gọi điện cho con?"

"Dì quên mang điện thoại rồi." Chung Chi cười: "Không sao, chỉ đứng một lát thôi."

Thật ra chắc đã đợi lâu lắm, bà bị nắng chiếu đến nỗi mắt gần như không mở nổi, mí mắt chùng xuống, ngay cả đôi mắt tam bạch dữ dằn thuở trẻ cũng bị che khuất đi phần nào.

"Nhà dì vừa thu hoạch được ít mít tố nữ, đem qua cho các con mấy múi ăn thử."

Chung Chi kéo bao tải từ xe xuống, cả nhà Tô Đình vội đón bà vào nhà, bật máy lạnh, rót trà mời.

Ngồi xuống ghế, Chung Chi có phần ngượng nghịu: "A Đình nè, con bé Nhân Nhân nhà dì… dạo này sao rồi?"

"Rất tốt ạ, Nhân Nhân giờ làm lãnh đạo rồi, giỏi lắm." Biết bà nhớ con gái, Tô Đình vừa trò chuyện vừa lấy tấm ảnh chụp chung gần đây cho bà xem.

"Trắng ra nhiều rồi…" Chung Chi nâng điện thoại lên ngắm rất lâu, rồi thăm dò hỏi: "Giờ nó sống một mình hả? Hay vẫn ở cùng mấy đứa?"

Thật ra là đang sống cùng bạn trai, nhưng Tô Đình ngập ngừng một chút rồi nói: "Bọn con đều ở ký túc xá, tiện mà cũng an toàn hơn."

"Ồ, ờ, vậy cũng tốt, cũng tốt." Chung Chi gật đầu lia lịa: "Con gái dì tính nóng nảy, đều nhờ con với A Ninh nhường nhịn nó… Giờ ba đứa lại ở cùng nhau, chăm sóc được cho nhau, dì cũng yên tâm."

"Dì yên tâm đi ạ, bọn con ở không xa nhau, hay rủ nhau ra ngoài chơi lắm."

Khi tiễn bà ra cửa, Tô Đình chỉ vào chiếc xe của Tiết Nhân Nhân: "Dì Chung, cái này là Nhân Nhân mua đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!