Chương 14: (Vô Đề)

Tô Đình hoãn kỳ nghỉ dài đã định sẵn.

Phùng Ninh hỏi, cô nói rằng cảm thấy nghỉ ba ngày vẫn hơi ngắn, chi bằng dời sang tháng sau để có thể nghỉ liền bốn ngày, ở nhà lâu hơn một chút. Thật ra nguyên nhân thật sự lại khó nói, có vài chuyện là cảm giác trực giác, không thể giải thích rõ ràng.

Nhưng chẳng bao lâu, linh cảm ấy đã được chứng thực.

Tổng bếp trưởng Ngô Lý Kiên dẫn mấy người bạn đến quán ăn, sau khi uống say liền gây gổ với người bên nhà hàng khác, còn ầm ĩ tới tận đồn công an.

Ngày hôm sau, nhà hàng ra thông báo, xác định anh ta vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

Sự việc mang tính chất khá nghiêm trọng, đến các chi nhánh khác cũng đều biết, Ngô Lý Kiên cảm thấy mất mặt, bèn xông vào văn phòng mắng chửi Đới Ngọc Lan, thậm chí còn tức giận bỏ đi mấy ngày liền.

Lần này thì không chỉ Tô Đình, mà cả nhà hàng đều cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.

Phùng Ninh than thở: "Ông Kiên này có vấn đề à, thật sự coi mình là ông vua con hả, chẳng xem chị Lan và sếp Tuyết Dương ra gì luôn?"

Nhắc tới Chương Tuyết Dương, Tô Đình đã quan sát qua, vẻ ngoài dường như chẳng có gì thay đổi, tất nhiên cũng vì anh thường giữ mặt lạnh, nên khó mà nhìn ra khác biệt.

Cứ thế qua vài ngày, bỗng một buổi sáng Đường San bị gọi đi, khi trở về thì thần hồn phảng phất như bay mất. Hôm đó tan làm, Tô Đình cũng bị Đới Ngọc Lan gọi lại: "A Đình, ngày mai em đến sớm một chút nhé."

"Vâng."

Sáng hôm sau, Tô Đình đến làm sớm hơn thường lệ.

Vừa bước vào bãi đỗ xe, Chương Tuyết Dương đã thấy cô đi từ bên kia qua, mặc chiếc váy xòe bằng lụa, bước chân nhẹ tênh, còn vui vẻ chào hỏi với bảo vệ.

Đỗ xe xong, cô gặp anh ở cửa: "Sếp Tuyết Dương, chào buổi sáng ạ."

Tô Đình vẫn lễ phép như mọi khi.

Ánh mắt Chương Tuyết Dương dừng lại nơi tay cô.

Tô Đình nhận ra, liền khẽ nâng chiếc hộp giữ nhiệt lên: "Anh đã ăn sáng chưa?"

"Chưa."

"Vậy… có cần tôi gọi giúp anh một phần không?"

"Được."

Anh lên văn phòng tầng ba, kéo cửa sổ đứng một lúc, nhìn thấy Tô Đình sau khi mua đồ ăn sáng thì quay lại nhà hàng, đang nói gì đó với chú hậu cần ca sớm. 

Ánh nắng rọi lên gương mặt cô, sáng rực rỡ.

Đến khi cô bước vào phòng làm việc của anh, nụ cười vẫn còn chưa tắt hẳn.

"Sếp Tuyết Dương, anh xem mấy món này được chứ?"

Tô Đình mua sandwich với cà phê, sợ anh ăn không đủ nên còn gọi thêm một chiếc bánh bao hấp lớn.

"Dạ?" Tô Đình vội lắc đầu: "Không có!"

Phản ứng phủ nhận quá nhanh, nhưng trong đôi mắt trong veo ấy lại ẩn chứa một luồng sức mạnh đang cố kìm nén, sâu trong đáy mắt còn ánh lên tia sáng mờ mịt.

"Không có gì."

Rời khỏi văn phòng anh, vẻ mặt Tô Đình đã được kiểm soát rất tốt.

Chẳng bao lâu, điện thoại cô nhận được khoản chuyển khoản, số tiền nhiều hơn hẳn phần ăn sáng ấy. Tô Đình chần chừ, định chuyển lại phần dư, nhưng nghĩ đến gương mặt còn vương chút cau có vì buổi sáng của anh, cô lại thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!