Chương 13: (Vô Đề)

Giọng chất vấn kia khiến tất cả mọi người đều sững lại, bao gồm cả Tô Đình.

Cô đứng ngoài cửa, nhìn cô gái tóc ngắn bước đến trước mặt một người trong bếp, tay chỉ thẳng: "Là anh hả?"

Bên trong lập tức náo loạn, có người quản lý phản ứng nhanh chạy vào xử lý, cũng có người đứng ngoài giữ trật tự: "Đừng xem, đừng xem nữa, ai làm việc nấy đi."

Nhân viên phục vụ bị đuổi tản ra, Tô Đình cũng không tiện đứng lại xem, đeo ba lô lên rồi rời đi.

Khi băng qua cầu vượt, cô thấy một bà cụ địa phương đang bán bánh đúc, tuổi đã cao, lưng còng nặng.

Bánh kiểu cũ, làm theo cách truyền thống, đựng trong chén đất nhỏ, cỡ bằng chiếc bánh trứng nướng; dùng tăm khía quanh viền là có thể tách bánh ra khỏi khuôn.

Có mấy vị, Tô Đình thích nhất là nhân trứng muối, bên trong là một lòng đỏ trứng muối nguyên vẹn, mềm, bùi, có chút hạt lạo xạo.

Cô ăn hết một cái ngay trên cầu vượt, rồi mua nốt phần còn lại mang về nhà, cất hộp bánh vào tủ lạnh, định mai mang chia cho đồng nghiệp.

Trời nóng nực, Tô Đình vào phòng tắm dội nước cho mát. Vừa bước ra thì nhận được điện thoại từ nhà: "Con gái, khi nào con về?"

"Chắc là ngày kia, tan làm xong con về liền."

"Vậy để ba qua đón con nha?"

"Không cần đâu, con tự về được mà." Tô Đình nằm dài trên sofa, chỉnh điều hòa xuống thấp hơn một chút.

Dù đã đi làm xa nhà, cha mẹ vẫn xem cô như đứa trẻ, lo không hết chuyện, nhưng đồng thời cũng tôn trọng cô, thấy cô kiên quyết muốn tự về, họ cũng không nhắc lại chuyện qua đón nữa.

Nói chuyện xong thì trời đã tối, Tô Đình thu dọn hành lý đơn giản, rồi ra ban công giặt đồ.

Chẳng bao lâu sau, Phùng Ninh tan ca, gọi điện thoại thoại đến, hào hứng kể cho cô nghe diễn biến tiếp theo của "vụ huýt sáo".

Tóm lại là đám du côn trong bếp chạm nhầm người khó xơi, cuối cùng bị ép xin lỗi, trông yếu xìu hẳn.

"Một đám mù, không biết là ai mà cũng dám trêu." Phùng Ninh nói mà hả giận không thôi.

Tô Đình vẫn chưa hiểu lắm, vừa mở vòi nước vừa hỏi: "Là… ai vậy?"

"À quên mất, chắc trước đây cậu chưa gặp, là con gái của chú Minh, tính nóng lắm." Phùng Ninh lại hỏi: "Có biết chú Minh là ai không?"

Chú Minh…

Tô Đình cầm bánh xà phòng chà lên áo lót, chợt nhớ hình như đó là cổ đông thứ hai của tiệm Chương Ký — cũng chính là chú ruột của Chương Tuyết Dương.

Ra là… cô gái đó là em họ của Chương Tuyết Dương.

Bảo sao lại thân thiết đến vậy.

Sáng hôm sau đi làm, trong cuộc họp đầu giờ lại nhắc đến chuyện này lần nữa.

Tổng bếp trưởng Ngô Lý Kiên hôm qua không có mặt, giờ cũng chẳng thấy việc gì khó, phất tay mập ú lên: "Đuổi nó đi là xong, còn nói gì nữa?"

Lại là kiểu xử lý thô bạo ấy, Đới Ngọc Lan cau mày: "Sợ là không phải cứ đuổi người là xong đâu. Hơn nữa, chỉ dựa vào việc này mà sa thải người ta, đến lúc bị kiện lên Cục Lao động thì chắc chắn thua đấy."

"Kiện gì mà kiện?" Ngô Lý Kiên nghe như gặp chuyện buồn cười: "Có gì phức tạp đâu, tưởng ai cũng như mấy người à? Quản người mà còn sợ tới sợ lui. Tôi nói cho mà biết, bếp và tầng ngoài không chung đường đâu. Tôi có cách của tôi để dạy người, cũng có thủ đoạn của tôi."

Thủ đoạn gì?

Chửi bới, cô lập, đe dọa, ép người ta tự xin nghỉ?

Đới Ngọc Lan cố nén giận: "Trước đây cũng có nhân viên nữ phản ánh bị huýt sáo, mà hôm qua lúc xảy ra chuyện, trong đó còn không ít người cười cợt hùa theo. Cho nên, anh Kiên, liệu có nên xem lại xem kỷ luật của bếp có phải quá lỏng lẻo rồi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!