Uống xong trà sáng, Chương Tuyết Dương cùng nhóm bạn rủ nhau tới một sân thể thao trong nhà để chơi bóng.
Trong đám bạn có cả vận động viên chuyên nghiệp vừa kết thúc trận đấu tiền mùa giải, lần này hẹn nhau vận động, adrenaline tăng vọt, ai nấy đều chơi đến mồ hôi nhễ nhại, sảng khoái vô cùng.
Chiều muộn quay về tiệm cũ, anh vừa hay gặp được Tô Đình.
"Chào sếp Tuyết Dương."
Cô đang chụp ảnh tấm quảng cáo tuyển dụng dán ở cửa, giọng nói rất lễ phép.
Chương Tuyết Dương nhớ tới lời của Phạm Á Hào, nghĩ cô chắc không phải kiểu người không biết chừng mực như vậy, nhưng vừa nhớ lại bộ dạng sống dở chết dở của Phạm Á Hào tối qua, anh lại thấy hứng thú: "Tối qua cô đến Liệt Đức à?"
"…Không có."
Tô Đình mở to đôi mắt trong veo, theo phản xạ nói dối một câu hoàn toàn không cần thiết.
"Tỉnh rồi, lần trước… cảm ơn sếp Tuyết Dương."
"Vậy là cô uống một ly là gục?"
Tô Đình ngẩn người: "Không phải."
"Thế là uống giỏi lắm hả?"
"Ờ… cũng không uống được nhiều lắm."
Câu trả lời hay đấy.
Tô Đình chụp xong ảnh, mơ hồ nghe thấy ai đó gọi một tiếng "Anh Tuyết Dương", cô ngẩng đầu lên thì thấy là Đường San.
Đường San cầm trong tay một tập hồ sơ, có vẻ là đến để bàn giao công việc gì đó với Chương Tuyết Dương, nụ cười niềm nở, thái độ cực kỳ cung kính. Dù cùng là cấp trên, nhưng so với cửa hàng trưởng Đới Ngọc Lan, cô ta lại tỏ ra khách sáo hơn hẳn.
Cách gọi ấy, Phùng Ninh cũng nghe thấy.
Khi ăn trưa, cô ấy bịt mũi, bắt chước Đường San nhỏ giọng ngọt xớt gọi một tiếng "Anh Tuyết Dương~", còn cố ý kéo dài âm cuối: "Đồ nịnh hót, gặp đại ca thì cười nịnh lấy lòng, còn với tụi mình thì lạnh như tiền, đúng kiểu bồ câu mắt trắng."
Tô Đình càng thấy buồn cười, nhất là nghĩ đến gương mặt nghiêm túc, lạnh lùng của Chương Tuyết Dương, thật chẳng hiểu nổi Đường San làm sao có thể thốt ra được chữ "anh" đó.
Quả thật gan to thật.
Phùng Ninh cũng có cùng cảm nhận, cô bỗng tò mò: "Không biết sếp Tuyết Dương có bạn gái chưa nhỉ? Người nghiêm túc như anh ấy, không biết khi ở riêng với bạn gái sẽ là kiểu gì ha?"
Tô Đình nhanh chóng nhớ tới cuộc điện thoại của Chương Tuyết Dương, đầu bên này anh nói không thích con gái để tóc ngắn, đầu bên kia lại trêu đùa thân mật với một cô tóc ngắn, trông cực kỳ thân thiết.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lắc đầu đáp: "Không rõ nữa."
Ăn xong, hai người cùng ra ngoài mua đồ ăn vặt, lại nhắc đến chuyện buổi tiệc sinh nhật hôm đó và lời lẽ quá trớn của vị bếp trưởng.
"Đại ca Kiên vốn chẳng xem ai ra gì, nhưng nói kiểu đó thì thật tự coi mình là trung tâm vũ trụ, không biết sếp Tuyết Dương nghĩ sao."
Nhắc tới Ngô Lý Kiên, Phùng Ninh vẫn thấy bực mình.
Bạn trai cô ấy làm ở quầy bánh ngọt, nên đã nghe không ít chuyện về ông tổng bếp trưởng này. Nào là thích nghe nịnh hót, thích người khác mách lẻo, lại còn hay nổi cáu, mắng chửi nhân viên dưới quyền như cơm bữa, chẳng hề để ý tới thể diện của ai.
"Nếu sếp Tuyết Dương có thể trị được anh ta ta thì tốt quá, tụi mình sẽ được yên ổn."
Phùng Ninh thở dài: "Nhưng chắc khó lắm, hạng như anh Kiên đó, mấy sếp lớn chắc chắn đều biết rõ, thế mà bao năm nay vẫn nhắm mắt làm ngơ, chẳng ai động tới."
Tô Đình đang cúi người lục trong tủ đông, tìm thấy hai cây kem cá bay, cô rút ra một cây đưa cho Phùng Ninh: "Có lẽ các sếp lớn cũng có điều phải cân nhắc, dù sao họ cùng thế hệ, có quen biết với nhau mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!