Tô Đình tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau.
Ánh nắng trên tủ chiếu vào thật đẹp, vàng rực rỡ. Cô nằm trên giường ngây ra một lúc, nhớ lại tối qua bị mọi người hò hét bắt uống rượu, sau đó bị gọi đi pha trà, cuối cùng ngồi xe của Chương Tuyết Dương về, rồi được Phùng Ninh đưa tới nhà.
À đúng rồi, hôm nay Phùng Ninh làm ca sáng.
Tô Đình cầm điện thoại lên, nhắn mấy câu với Phùng Ninh. Phùng Ninh hỏi cô có thấy khó chịu không, dặn cô ngủ thêm chút nữa, nói rằng Đới Ngọc Lan bảo hôm nay chỉ cần làm nửa ngày.
Đúng là được ưu ái đặc biệt.
Tô Đình không nằm thêm, dậy rửa mặt, ăn qua loa vài miếng rồi che dù đi làm.
Khi cô tới tửu lâu thì vừa hay Đường San được chồng đưa tới cổng.
Thấy Tô Đình, cô ta liếc qua, giọng giả lả: "Nghe nói tối qua cô say rượu à?"
"Không có, chỉ hơi khó chịu chút thôi." Tô Đình thu dù lại, cẩn thận gấp gọn.
Đường San hừ nhẹ một tiếng, bộ dạng khinh khỉnh: "Có thế mà yếu ớt vậy sao?"
Vào đến quầy tiếp tân, có nhân viên chào hỏi: "Chị San, lại đổi túi mới hả?"
"Phải đó, chồng tôi mua cho, nói là quà Thất Tịch tặng sớm." Đường San cầm chiếc túi tròn LV, khẽ vỗ hai cái.
"Chồng chị tốt thật đó."
"Cũng tạm thôi."
Miệng thì niềm nở, nhưng Đường San đối với ai cũng cảnh giác. Mới vào văn phòng, cô ta đã khóa ngay túi vào ngăn kéo, chìa khóa không rời khỏi người.
Tô Đình mở máy tính, tập trung làm việc của mình.
Mấy người nghỉ việc, cô gọi điện báo họ đến làm thủ tục, rồi soạn giấy tờ, đặt lên bàn Đới Ngọc Lan chờ ký duyệt.
Vì tối có tiệc chiêu đãi, nên mãi hơn bốn giờ, Đới Ngọc Lan mới tới.
Chị vẫn nhớ chuyện tối qua, chỉ Tô Đình mà nói: "Đúng là cô gái ngốc, người ta bảo uống là uống thật à?"
"Lần sau em không uống nữa." Tô Đình nhỏ giọng đáp. Cô không phải chưa từng uống, cũng không phải không uống được, nhưng rượu tối qua hình như nặng độ quá.
Cô lại nhớ tới việc Đới Ngọc Lan giúp cô giải vây, bèn nói: "Tối qua cảm ơn chị Lan nhiều."
"Cảm ơn gì, nhưng em phải nhớ kỹ, con gái dính đến rượu, thà yếu đuối còn hơn tỏ ra mạnh mẽ."
"Dạ." Tô Đình ngoan ngoãn như đang tiếp thu lời dạy bảo.
Đới Ngọc Lan gật đầu. Chị thật lòng thích Tô Đình, bởi cô gái này vụng về nhưng ngoan ngoãn, lại chăm chỉ, không như mấy người đầu óc chẳng phân minh.
Nên vừa rồi những lời đó, Đới Ngọc Lan cố ý nói trước mặt Đường San. Lý lẽ rất đơn giản – người của chị, chị sẽ dạy, cũng sẽ che chở.
Ai kính chị, chị che cho người đó.
Xử lý xong công việc trên bàn, Đới Ngọc Lan ra ngoài kiểm tra sảnh, trong văn phòng chỉ còn lại Đường San và Tô Đình.
Đường San vừa chơi điện thoại vừa cười nói, tay còn cầm ly trà sữa mới mang đến, chỉ chờ đến giờ tan ca.
Một lúc lâu, trong phòng chỉ còn tiếng Tô Đình gõ bàn phím lách cách.
Còn nửa tiếng nữa là hết giờ, Đường San nhận được một cuộc gọi, chuẩn bị ra ngoài thì cửa văn phòng bị gõ: "Xin lỗi, có thể mượn máy in ở đây không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!