Hộp xốp đựng món bánh cuốn chấm nước sốt được bán với giá ba tệ một phần, sau khi người bán rưới nước sốt lên, Tô Đình liền đưa tay nhận lấy.
Món bánh cuốn này gọi là bánh cuốn mè hay còn gọi là bánh cuốn vải, bề mặt mỏng manh, có nếp nhăn nhẹ, nước sốt thì đậm đà, trộn đều lên ăn rất ngon.
Thời tiết ở Quảng Châu quá oi bức, dù chỉ mới tám giờ sáng mà cũng đủ khiến người ta vã mồ hôi. Vì thế, Tô Đình không dám nán lại bên ngoài quá lâu, cô nhanh chóng ăn xong rồi băng qua cầu vượt, sang bên kia đường để đi làm.
Mặt trời đã lên cao, trên biển hiệu nền đỏ ghi bốn chữ vàng lớn "Hải Sản Chương Ký", ánh nắng chiếu vào làm cho những chỗ bong sơn hiện lên cảm giác vàng sương mờ.
Văn phòng bắt đầu làm việc lúc chín giờ, nhưng bên trong đã có người.
Tô Đình chào một tiếng: "Chị Lan, chào buổi sáng."
"Sáng rồi, em ăn gì chưa?" Đới Ngọc Lan chỉ vào túi bên cạnh: "Đồ McDonald"s, chị mua trên đường, em có muốn ăn cùng không?"
"Em ăn rồi, cảm ơn chị." Tô Đình đi qua, thấy Đới Ngọc Lan đang soạn thảo thực đơn tiệc: "Chị cần em giúp không?"
"Em biết làm cái này sao?" Đới Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Đình gật đầu, biết là cần phải chuyển đơn cho các quầy bếp sau để họ chuẩn bị nguyên liệu trước.
"Chị ăn sáng trước đi, cái này để em làm, lát nữa chị kiểm tra lại một lượt, ký tên là được." Cô mỉm cười với Đới Ngọc Lan, đón lấy công việc.
Đới Ngọc Lan lấy bữa sáng ra ăn bên cạnh, nhìn cô cúi đầu bận rộn trên bàn làm việc, tóc buộc hết lên để lộ cổ trắng mảnh mai.
Các cô gái bây giờ thật là gầy.
Cắn một miếng bánh kẹp gà nướng, Đới Ngọc Lan hỏi: "Đợt nhân viên làm thêm mùa hè hôm nay đến phải không?"
"Dạ, có lẽ sẽ đến vào buổi sáng." Tô Đình trả lời: "Lát nữa em sẽ xác nhận lại với tài xế xe buýt."
"Ừ." Đới Ngọc Lan uống một ngụm sữa đậu nành ngọt: "Ký túc xá cũng xác nhận lại nha, sắp xếp cho họ xong là ngày mai đi làm, vừa khéo kịp buổi tiệc lần này."
"Dạ." Tô Đình nghiêm túc gật đầu.
Đới Ngọc Lan mỉm cười, rất hài lòng với cô trợ lý cửa hàng mới tuyển này.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng, văn minh lịch sự, học nhanh lại chịu khó làm việc, thật khó để không thích được.
Ăn sáng xong, Đới Ngọc Lan đi ra ngoài bận việc ở sảnh, văn phòng chỉ còn mỗi Tô Đình.
Khoảng 9 giờ, Tô Đình đặt tờ đơn đã kiểm tra lên bàn làm việc của Đới Ngọc Lan rồi đi ra ngoài vào nhà vệ sinh.
Chưa đến giờ mở cửa, trong nhà hàng nhiều nơi vẫn tối om, chỉ có đèn nhà vệ sinh sáng một chút.
Bồn rửa tay nằm ở khu vực chung, Tô Đình đi vào, có người đang rửa tay.
Là một người đàn ông trẻ, thân hình cao lớn, trên mặt đeo kính râm, không thấy rõ diện mạo ra sao, nhưng chiếc mũi rất cao.
Thấy cô vào, anh nhìn cô một cái.
Tô Đình không quen người này, ngẩn ra một chút rồi ngượng ngùng chào: "Chào buổi sáng."
Người đó gật đầu với cô, rửa xong tay và lau khô, sau đó nhanh chóng đi sượt qua vai cô.
Không nói gì cả, trông có vẻ hơi lạnh lùng.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Đình quay về văn phòng, chuẩn bị đồ dùng cho cuộc họp sáng.
Khoảng mười phút sau, Đới Ngọc Lan quay lại văn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!