Miêu Miêu như hóa thành nàng mèo mà nhìn tôi chăm chú, cứ nhìn tôi chăm chú như vậy, thể như mèo đánh hơi thấy mùi cá, đôi mắt phấn khích xanh lên, thật sự rất đáng sợ.
Tôi có cảm giác mình sắp tiêu đời rồi.
"Hoài Hoài," Miêu Miêu đột nhiên nháy mắt về phía tôi, "Đừng nói là ông yêu thầm Hoắc Thời An đấy nhé?"
Tôi, "………"
Miêu Miêu thấy tôi không nói lời nào, liền tỏ ý đã hiểu, cười toe toét an ủi tôi, "Lúc còn trẻ ai mà chẳng thầm thương trộm nhớ mấy soái ca chứ, bình thường bình thường thôi mà."
Tôi nói, "Không phải như vậy."
Miêu Miêu nhìn tôi, "Không sao đâu, tôi hiểu mà."
Tôi day ấn đường, "Không phải như vậy thật mà."
Miêu Miêu vỗ vai tôi, "Tôi hiểu thật mà."
Khóe miệng tôi giần giật, đang định nói chuyện, Miêu Miêu đã nói nhanh hơn, "Hoài Hoài à, ông tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được bạn trai nâng niu ông trong lòng bàn tay."
Tôi bảo, "75 cân, không nâng nổi."
Vẻ mặt Miêu Miêu nghiêm túc lắm, "Đừng đùa, tôi thật lòng mà.
"Tôi không nói gì. Miêu Miêu nhìn tôi một chút, thở dài, lại nhìn tôi thêm chút nữa, thở dài thườn thượt,"Hoài Hoài à, mấy năm qua ông đều một mình, mới đầu tôi còn tưởng ông không thích nhiều lông, sau đó có mấy du học sinh tới trường mình, chơi với chúng ta, trông cũng đẹp trai đáo để, lông lại không nhiều, người ta bám lấy ông, thế mà ông vẫn thờ ơ như không, tôi lại đoán chắc ông không thích mấy người nhiệt tình quá, thích mấy người có vẻ trầm tĩnh hơn."
Cô nàng bĩu môi, "Hóa ra trong lòng ông có người rồi."
Trán tôi sắp nổi gân xanh đến nơi, "Muộn lắm rồi, tôi đưa bà về trước nhé.
"Có lẽ là sắc mặt tôi không dễ nhìn một chút nào, Miêu Miêu không nói thêm nữa. Mới ra khỏi quán bar, Miêu Miêu đã không nhịn được hỏi tôi,"Hoài Hoài này, ông với Hoắc Thời An giống như trên mạng nói, là bạn từ tiểu học đến cấp ba à?"
Tôi không hiểu điều này có gì mà hot được, nửa buổi "ừ
"một tiếng. Miêu Miêu ôm lấy tôi như gà mẹ ôm gà con,"Thằng bé đáng thương, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, thôi buông xuống đi, đối tốt với bản thân một chút, ông còn trẻ, còn năm dài tháng rộng mà."
"…….
"Tôi không biết nên nói với Hoắc Thời An chuyện quán bar thế nào, hắn nổi như vậy, nhất định lịch trình đã được đặt kín. Huống hồ, tôi cảm thấy hắn không thích hợp đột ngột xuất hiện ở đó. Cần phải tìm cơ hội vừa khéo lại vừa hợp, nhiều thứ lắm. Tôi chẳng thể ngờ hắn lại tự chạy tới. Chuyện này xảy ra vào buổi tối ngày thứ ba, Miêu Miêu gọi cho tôi, qua điện thoại cô nàng nói năng lộn xộn, kích động đến mức không ngậm được miệng,"Mịa nó!
Cả bar nhao nhao hết cả lên, Hoài Hoài, ông biết không, nổ rồi, nổ hết, cả bar bùng nổ hết cả!"
Tôi tin lời cô nàng nói, bởi vì cô nàng cũng "nổ tung" luôn rồi, "Hoắc Thời An đi một mình à?"
"Không." Miêu Miêu nói với tôi, "Còn có trợ lý của anh ấy.
"Tôi thở phào, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Miêu Miêu ở đầu bên kia hỏi tôi,"Hoài Hoài, ông nói với Hoắc Thời An à? Ông nói thế nào vậy?"
Tôi cuộn chân lại ngồi trên giường, "Không phải tôi nói."
Miêu Miêu ngẩn ra, "Thế nhất định là trời xanh nghe thấy tiếng lòng tôi, cảm tạ ông trời, cảm tạ vận mệnh, cảm tạ tôi mỹ lệ thiện lương suốt hai tư năm trong quá khứ."
"….."
Tôi hỏi cô nàng, "Thế bây giờ Hoắc Thời An đi rồi à?"
"Đi từ lâu rồi." Miêu Miêu lại kích động, "Hoài Hoài, ông không thấy đấy thôi, cả quán bar chật kín, Tần Diễn cũng không chen vào được, hahahahahaha, nhìn ổng hài lắm, tôi kể ông nghe..
"Miêu Miêu nói chuyện lộn xộn, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, tôi phải tự hình dung. Nói chuyện xong, tôi lên mạng tìm tin tức về quán bar, mở video có lượng click vào nhiều nhất. Tôi quên điều chỉnh âm lượng, tiếng gào khản giọng như kim thép đâm xuyên qua màng nhĩ."Hoắc Thời An —— em yêu anh —— em yêu anh ——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!