Chương 39: Hahahahahaha

Đèn trong phòng sáng lên.

Hoắc Thời An vẫn nhìn tôi, cứ nhìn, cứ nhìn mãi.

Tôi không biết rốt cuộc hắn nhìn tôi bao lâu, nhưng đợi đến khi hắn lên tiếng, tôi mất hứng đến nơi rồi.

"Không thay đổi."

Hắn nhìn chòng chọc tôi kì dị như vậy, lại lẩm bẩm, "Hoài Hoài à, em không thay đổi."

"……

"Phí lời, không thì làm sao? Tôi là yêu tinh chắc? Thực ra tôi bị hắn nhìn hơi thẹn thùng. Thế nhưng tôi không biểu hiện ra, nếu không nhất định hắn sẽ cười tôi gì mà chơi với nhau từ hồi mặc quần thủng mông, già đầu rồi còn bày đặt thẹn thùng, càng sống da mặt càng mỏng. Hắn vốn đức hạnh dở hơi vậy đấy. Tôi giả vờ bình tĩnh,"Thế hai đứa mình xử được chưa?

"Thế mà lúc bấy giờ hắn lại kêu tôi đi tắt đèn. Tôi nhìn ánh mắt hắn như nhìn một thằng nhóc thích ăn đòn,"Kêu em bật đèn là anh, bảo em tắt đèn cũng là anh, rốt cuộc anh muốn làm thế nào hả?"

"Anh bảo em bật đèn là vì muốn nhìn em, giờ hoàn thành ý nguyện rồi."

Hắn ra rả đạo lý, "Bật đèn đi ngủ sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ đấy."

Cơ mặt tôi giần giật, "Đừng ngủ nữa."

"Tới cmn lúc này rồi còn kêu không ngủ, em muốn anh chết à?"

Miệng thì hắn gào thét, hai tay lại nâng mặt tôi ra sức hôn, bá đạo nói, "Trước tiên bật đèn ngủ một lúc, sau đó lại tắt đèn đi ngủ."

Tôi muốn ngủ, lười cãi nhau, mặc cho chứng thần kinh của hắn phát tác, theo ý hắn đi.

Lần tôi với hắn ngủ chung cuối cùng là học kỳ hai lớp 12, hồi tháng tư tháng năm.

Chớp mắt đã mấy năm trôi qua, không thích ứng đủ bề, hai chúng tôi rèn luyện nửa buổi mới có thể ngủ ngon.

Không biết qua bao lâu, tôi muốn với lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem thời gian, nhưng không với tới được.

Bình thường tôi hay đặt điện thoại ở đó, tôi ngủ ở nhà, duỗi tay ra là với tới được.

Nếu không với tới được thì nhích mình một cái là không thành vấn đề.

Nhưng cái giường này của Hoắc Thời An quá lớn, tôi cảm thấy mình cách điện thoại một chồng tiền.

Tôi hết cách rồi, đành phải dịch người tới.

Bên tai vang lên giọng nói không chịu được của Hoắc Thời An: "Đừng thở dốc nữa được không? Anh nghe em thở, xương cốt rã rời hết cả.

"Tôi chê hắn dở hơi, trăm cay nghìn đắng với lấy điện thoại để xem, đã qua 0 giờ rồi. Bắt đầu ngủ từ lúc chín giờ, giấc ngủ này đúng là dài hơi. Hoắc Thời An thiếu kiên nhẫn giục tôi,"Còn nhìn cái gì nữa? Nhanh lên đi ngủ tiếp."

Tôi đặt điện thoại về chỗ cũ, tựa vào bên mép giường khẽ thở, "Khát, em muốn đi rót nước uống.

"Nói rồi tôi rề rà xuống giường. Đêm nay trí thông minh tôi đi đâu hết rồi, trước khi đi ngủ thế mà lại để bình nước và cốc ở vị trí xa như vậy. Hơn nữa lúc tôi xuống giường còn không cuộn chăn, đến khi đau muốn chết mới phản ứng lại được. Làm thế nào hả? Tôi đang phiền não, Hoắc Thời An còn gào lên với tôi,"Em cứ như vậy bỏ anh ở lại giường, mặc kệ anh à?"

Hắn trưng vẻ mặt oan ức thấu trời, "Có ai như em không?"

Tôi vừa rót nước, vừa răn dạy: "Đừng có lèo nhèo với em nữa, đắp kín chăn vào đi!"

Hắn vuốt mái tóc đẫm mồ hôi, "Cả người ướt rượt mồ hôi, cứ như đi tắm không bằng, đắp cái gì mà đắp."

Tôi bảo, "Thế cũng phải đắp chăn, anh mà bị cảm em không tới thăm anh đâu."

Hắn không hề sợ hãi, ung dung cảm thán, "Hai đứa mình vừa ngủ với nhau mà sao em tuyệt tình thế, anh cũng bội phục luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!