Chương 34: Tôi có điên đâu!

Mẹ tôi nói là tới công tác, thì thật sự là tới công tác, nói không sai một chút nào.

Từ ngày thứ hai mẹ tới đến trước khi mẹ đi một ngày, tổng cộng tôi chỉ ăn với mẹ có hai bữa cơm, về cơ bản đều là lúc tôi thức dậy, mẹ đã ra ngoài, lúc tôi đi ngủ, mẹ còn chưa trở lại.

Hoàn toàn lệch thời gian.

Tôi không thể nói với mẹ mình, mẹ sắp năm mươi rồi, còn làm việc gì nữa, làm một cái vườn trồng rau trồng trái là được rồi, nếu thấy chán thì nuôi mấy con gà, nếu vẫn còn chán thì nuôi nhiều con hơn một chút.

Nhưng nếu tôi nói vậy, nhất định mẹ sẽ bảo tôi phân biệt đối xử.

Ai nói sắp năm mươi tuổi rồi thì không thể theo đuổi sự nghiệp, không thể theo đuổi giấc mơ nữa?

Kể từ khi xuất ngoại tôi và mẹ đều thân ai nấy lo, kể từ khi tôi lập trình kiếm được những đồng bạc đầu tiên, đã bắt đầu độc lập về kinh tế.

Dù sao tôi cũng có cuộc sống của mình, mẹ cũng có cuộc đời của mẹ, mẹ nói với tôi qua mười năm nữa sẽ về hưu, không phải muốn xin ý kiến của tôi, mà là mẹ đã quyết định như vậy, chỉ thông báo với tôi một tiếng.

Làm con trai, tôi chỉ có thể lặng lẽ ủng hộ.

Công ty ở thành phố B, quy mô tầm trung, mẹ tôi rất bận rộn, đi công tác xong sẽ quay về.

Ngày hôm ấy mẹ tôi về thành phố B, tôi bận rộn nấu cho mẹ một bàn ăn, ngồi đối diện nhìn mẹ gắp món này, gắp món kia, chỉ ăn có mấy miếng, ăn không nhiều, chỉ nếm thử mùi vị, cứ như lão phật gia.

"Mẹ ơi, không nán lại hai ngày nữa được à?"

Nữ sĩ Chân tao nhã ăn miếng ớt trong đĩa thịt kho tàu, ăn xong rồi nói, "Công ty nhiều việc quá, để lần sau đi.

"Tôi nghĩ tới hồi xưa mẹ phải đi công tác, tôi khóc lóc om sòm không cho mẹ đi, mẹ dỗ dành tôi bảo, Hoài Hoài à, mẹ đi kiếm tiền mua nhiều đồ ăn ngon cho con. Mẹ luôn dùng câu nói ấy để dỗ dành tôi. Giờ thì đã thay đổi. Lúc tôi hoàn hồn lại, phát hiện mẹ đang nhìn mình, ánh mắt vừa phức tạp lại vừa phiền muộn, giống như tôi là đứa con gái sắp về nhà chồng, mẹ lo lắng gả tôi đi rồi nhà chồng đối xử không tốt."Mẹ à, có chuyện gì thì mẹ nói đi."

Tôi run rẩy da gà da vịt nổi hết lên, "Đừng nhìn con như vậy."

Nữ sĩ Chân đặt đũa xuống đứng dậy rời khỏi bàn ăn, lúc quay trở lại trong tay có thêm một chiếc hộp gỗ hình vuông, đưa nó cho tôi bảo, "Con cầm lấy cái này.

"Tôi nhận lấy chiếc hộp gỗ mở ra nhìn, bên trong là một chiếc vòng ngọc, sắc ngọc trong trẻo sáng rỡ, cũng có dấu vết của thời gian. Lần này tôi hoàn toàn sửng sốt."Mẹ à, Thời An không đeo vòng tay này được đâu, cổ tay tên ấy thô lắm."

Nữ sĩ Chân quay trở lại ghế ngồi, "Mẹ có bảo con cho nó đeo đâu."

Tôi còn chưa phản ứng lại, đã nghe thấy mẹ tôi nói, "Ý mẹ là, có thể giữ lại, nhưng không cần đeo vào tay."

"Ồ," Tôi cẩn thận nâng niu hộp gỗ, "Thế con giữ lại nhé."

"Tốt nhất là đừng để nó nhìn thấy."

Nữ sĩ Chân cầm đũa, "Với tính tình của nó mà thấy, không đeo vào tay được sẽ tìm sợi dây đeo lên cổ mất."

Tôi giúp Hoắc Thời An cứu vãn lại chút thể diện, "Vòng ngọc sao đeo như vậy được? Không thể nào, tên ấy không làm vậy đâu."

"Người khác thì không, nhưng nó thì có thể đấy.

"Nữ sĩ Chân từ tốn nhìn tôi, giống như đang nói, con trai à, không cần mẹ nói toạc ra, con hiểu mà. Khóe miệng tôi không ngừng co giật, Hoắc Thời An đã nhây đến mức ngay cả mẹ tôi cũng khó mở lời. Qua hai ngày, tôi dẫn lớp trưởng tới bệnh viện. Lớp trưởng lái chiếc BYD mới mua không bao lâu, dọc đường đi rất căng thẳng,"Phương Hoài à, cậu bảo tôi mua giỏ hoa quả thôi có qua loa quá không?"

Tôi bảo không đâu, "Tôi đến thăm cậu ấy cũng chỉ mua như vậy."

"Thế à."

Lớp trưởng suy nghĩ một chút nói, "Hay là tôi mua một bó hoa?"

"Hoa hồng không được, hoa cẩm chướng cũng không được, hoa bách hợp? Hình như cũng không hợp lắm, hoa oải hương? Cũng không hợp.. thôi bỏ đi, mua giỏ hoa quả đi vậy."

"……….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!