Chương 29: Anh ngậm miệng lại cho em!

Tôi đặt điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục xem mấy món đồ bỏ đi hắn sưu tập cho mình.

Thời gian mải miết xuyên qua dòng ký ức của tôi, lặng lẽ không tiếng động, tôi chẳng hề phát hiện ra.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, nữ sĩ Chân ló đầu ra, hỏi tôi sủi cảo đã được chưa.

Hai tay tôi mỗi tay cầm một tấm thẻ vua hải tặc, ngẩn người ra nhìn mẹ.

Nữ sĩ Chân khoanh tay, "Con trai, nhìn mẹ làm gì?"

"……….

"Tôi lặng lẽ đặt hai tấm thẻ trong tay xuống, đứng dậy đi vào nhà bếp, đổ nước đã đun sôi trong ấm vào nồi, bỏ sủi cảo vào cho mẹ tôi. Nữ sĩ Chân rất bận rộn, lúc tôi nấu sủi cảo, mẹ nghe điện thoại, đến khi tôi bưng sủi cảo ra khỏi bếp, mẹ vẫn còn đang gọi điện thoại. Tôi lấy một cái đĩa nhỏ, đổ ít giấm, xắt hai lát tỏi đặt sang bên cạnh. Nữ sĩ Chân cúp máy đi tới, liếc mắt nhìn sủi cảo nóng hổi, hỏi tôi,"Con mua à?

"Tôi nói tôi tự gói. Trên gương mặt được chăm sóc tốt của nữ sĩ Chân xuất hiện vài phần nghi vấn,"Bây giờ con bận bưng phân dọn nước tiểu cho nó, mà vẫn có thời gian gói sủi cảo cho mẹ à?"

Khóe miệng tôi giần giật, "Mẹ à, tốt xấu gì mẹ cũng là bà chủ một công ty, dùng mấy từ đơn giản thô bạo thiếu hàm súc như vậy không không sao à?"

"Bà chủ công ty thì sao, bản thân thằng Hoắc nó đáng giá tiền tỷ đấy."

Nữ sĩ Chân tao nhã kéo ghế ra ngồi xuống, "Trước mặt con có bao giờ nó hàm súc chưa?

"Tôi trợn trắng mắt, chuyện này mà cũng so sánh được à? Được rồi được rồi, hai người đều kiềm chế trước người ngoài, thể hiện trước mặt tôi. Mẹ tôi ăn đồ rất chú ý, từ tốn ung dung, nhai kỹ nuốt chậm. Dù trước mặt mẹ có là một bát cháo trắng, mẹ cũng có thể ăn như đồ ngự thiện hoàng gia. Lúc còn bé tôi cũng bị mẹ quản cái này quản cái kia, cũng từng sống một cách"sang chảnh tinh tế

", chỉ tiếc là sức ảnh hưởng của Hoắc Thời An quá lớn, tôi tinh tế chưa được mấy năm đã đổ sông đổ bể. Hồi đó mẹ thấy tôi cứ nằng nặc đòi chơi với hắn, nói gì cũng không chịu nghe, bèn mặc kệ tôi, hoàn toàn nuôi thả. Sau đó tôi lại trở thành đứa thô thiển nhất trong nhóm. Trong lời nhạc là, ký ức thuở thiếu thời, thanh mai trúc mãi sớm tối không rời. Còn trong ký ức tuổi thơ tôi, Hoắc Thời An dẫn tôi xưng bá khắp phố phường. Tiếng gọi của mẹ khiến tôi hoàn hồn lại,"Gì ạ?"

Ánh mắt nữ sĩ Chân nhìn tôi như đang nhìn một một đứa trẻ ấu trĩ hết thuốc chữa,

"Mẹ đang hỏi con, ba mẹ thằng Hoắc thế nào rồi? Mỗi người một cuộc sống à?"

Tôi dựa lưng vào ghế, "Chuyện này con không rõ."

Vẻ mặt nữ sĩ Chân hạn hán lời, "Con với nó có thể quay lại với nhau, chứng tỏ hơn một tháng kể từ khi về nước đã tiếp xúc không ít, chẳng lẽ chuyện này mà cũng không hỏi à?"

Tôi vuốt mặt, "Không tiện hỏi."

Nữ sĩ Chân lấy làm lạ nói, "Giữa hai đứa mà cũng có chuyện không tiện à?"

Tôi buông mắt nhìn hoa văn trên bàn, "Trước đây không, bây giờ có.

"Ánh mắt nữ sĩ Chân nhìn tôi như muốn nói chuyện suốt đêm thâu, nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng buông tiếng thở dài, tiếp tục ăn sủi cảo của mình. Tôi chuyển đề tài,"Mẹ à, mẹ không thể chỉ chú tâm tới công việc, cũng phải lo cho sức khỏe nữa.

"Trong miệng nữ sĩ Chân có đồ ăn, không nói lời nào. Tôi bĩu môi,"Kiếm nhiều tiền như vậy lại không có thời gian hưởng thụ, tiền chỉ là một con số, không có ý nghĩa."

Nữ sĩ Chân ăn xong viên sủi cảo cuối cùng, lấy giấy ăn ra lau miệng, "Qua mười năm nữa mẹ về hưu."

Hai mắt tôi sáng lên, còn chưa kịp nói gì đã bị mẹ giành lời trước, "Đến lúc đó con tiếp quản công ty."

"……….."

"Con chỉ là một thầy giáo, lên chương trình làm dự án còn được, chứ quản công ty con chịu thôi."

"Thế biến ra một đứa cháu cho mẹ đi."

"…. Con có phải Tôn Đại Thánh đâu."

Nữ sĩ Chân tỏ vẻ ghét bỏ lườm tôi, "Bán công ty, lấy tiền đi từ thiện, giữ một phần nhỏ cho con."

Tôi hết sức ngạc nhiên, qua nửa buổi mới nói, "Mang đi làm từ thiện là được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!