Tôi lấy bô tiểu dưới gầm giường ra cho Hoắc Thời An.
Lúc thì hắn õng ẹo như thiếu nữ mới lớn, lúc lại như vợ chồng già để tôi lấy ra giúp hắn.
Tôi và hắn mặc quần thủng mông lớn lên, hai đứa chơi với nhau mười mấy năm, đến khi trưởng thành thì yêu nhau, mỗi ngày chẳng biết e thẹn, trên căn gác nhỏ biết gốc biết rễ, theo lý mà nói tôi giúp hắn lấy ra, hẳn không có trở ngại gì.
Nhưng có vấn đề là, đã năm sáu năm rồi không thấy nó, cảm thấy hơi căng thẳng.
Ngoài căng thẳng ra, còn có một chút.. hoài niệm.
Không biết liệu nó có giống như trong trí nhớ, có phải tất cả đều giống như thuở ban đầu hay không.
Tôi đoán chắc không đâu, Hoắc Thời An bây giờ cao hơn tôi cả nửa cái đầu cơ mà.
Hoắc Thời An thật sự nhịn đến nội thương, bộ dạng như bàng quang sắp hỏng đến nơi, hắn giục, "Nhanh lên hộ cái."
Tôi hít sâu một hơi, lúc tay sắp chạm vào hắn, chợt nhớ tới điều gì đó, "Ơ không đúng, cậu bị đập vào chân cơ mà, tay có bị làm sao đâu, cậu tự mình động thủ được chứ?"
Sắc mặt hắn thay đổi liên tục trong thoáng chốc, "Tay tôi ngắn, không với tới được."
Tôi mò tay hắn đặt lên giường, kéo thẳng ra, phát hiện dư sức làm được, "Đây là không với tới của cậu à? Đồng chí Hoắc Thời An."
Thế mà hắn mặt không đỏ tim không đập, "Tôi làm không tiện bằng cậu, tôi sợ kẹt họa mi."
"Tự làm đi."
Tôi không cho hắn đạt được mưu kế, không thương lượng nói, "Tôi đếm tới ba, nếu cậu không làm, tôi cất bô, cậu nằm ngâm trong đại dương đi."
"……….
"Dường như Hoắc Thời An đã nhịn rất lâu, cứ ào ào chẳng dứt, giống như vòi nước xối xả quên tắt, tôi không nhịn được mà liếc nhìn một cái. Liếc nhìn một cái, khóe mắt tôi giần giật, trời đất quỷ thần ơi hãi vãi mẹ. Lần trước ở nhà hàng kia, hắn không đứng giải quyết với tôi mà õng ẹo đi vào phòng riêng, chắc là sợ dọa tôi chết khiếp à?"Phương Hoài à."
Hoắc Thời An gọi tôi, "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Tôi hoàn hồn, "Có nghĩ gì đâu."
Hắn liếc mắt, "Không nghĩ gì sao mặt đỏ bừng lên thế?"
"Nóng." Tôi liếc mắt về phía hắn, thốt lên, "Sao mặt cậu như cái đít khỉ thế kia?"
Hắn cáu kỉnh, "Cậu nóng đỏ mặt được, tôi thì không chắc?
"Tôi lười nhìn bộ mặt như người chết của hắn, bưng bô đi vào phòng vệ sinh, lúc cầm trọng lượng vượt ngoài dự liệu của tôi, bàn tay tôi run lên, suýt chút nữa đánh rơi cái bô xuống. Hắn ở phía sau làm như chuyện này không liên quan tới mình,"Cầm chắc một chút, nếu như bắn ra đêm nay khai lòm không ngủ được đâu."
Tôi quay đầu lườm, hắn ngậm miệng lại.
Trong phòng bệnh không có giường sofa, buổi tối tôi không biết làm thế nào, trong lòng nghĩ thôi thì ngủ trên ghế một đêm đi.
Dù sao trước đây lúc làm dự án tôi cũng từng ngủ như vậy.
Tôi đã chuẩn bị tốt tư tưởng rồi, Hoắc Thời An lại mang tới bất ngờ, không biết hắn tìm người từ lúc nào, tìm ai, bệnh viện lại đưa một chiếc giường tới.
Vấn đề then chốt là không ai cảm thấy tôi qua đêm ở đây có gì bất thường.
Thời buổi này, bạn học cũ quan hệ tốt như vậy bình thường lắm à?
Dường như Hoắc Thời An nhìn ra được tâm tư tôi, "Bên ngoài đều biết hai chúng ta không chỉ là bạn học cũ, còn là bạn thân, tôi bị thương nhập viện, cậu đến chăm sóc thì có vấn đề gì chứ?"
Hắn bình tĩnh thông não tôi, dường như cũng tự thông não mình, "Thả lỏng một chút, bình tĩnh một chút, hai ta có quan hệ tốt, cậu quý trọng người bạn thân này, có vấn đề gì không? Không có, không tồn tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!