Chương 36: (Vô Đề)

Trong nháy mắt, đột nhiên Hà Thanh Nhu không kịp phản ứng, thẳng đến khi bên kia gọi thêm một tiếng nữa, nàng mới hoàn hồn lại, tận lực điều chỉnh tâm trạng mình, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Kiệt."

Chỉ bởi vì một câu nói này của nàng, cậu thiếu niên lộ vẻ hưng phấn vô cùng: "Dạ!"

Cậu dừng một chút, trong lời nói mang ý cười: "Tỷ, chị ăn cơm chưa?"

Giọng nói của Hà Thanh Nhu nhẹ nhàng đi không ít: "Vừa ăn xong, còn em?"

"Cũng vừa ăn xong, đang dọn đồ ạ."

Hà Thanh Nhu thuận miệng hỏi ngược lại: "Ra ngoài à?"

Bỗng nhiên cậu thiếu niên trầm mặc, một lúc lâu, trả lời: "Tỷ, em ghi danh vào Đại học Nam Thành khoa Điện tử ở Nam Thành, dự tính lên sớm làm quen một chút."

Thành tích của cậu đặc biệt tốt, điểm thi đại học cũng không tệ, ít ra cũng có thể đăng ký vào khối trường 985, lúc cậu gọi điện nói chuyện đăng ký nguyện vọng đại học, Hà Thanh Nhu còn gợi ý cậu nên đăng ký đại học ở Bắc – Thượng – Quảng[1].

[Bắc – Thượng – Quảng: gồm Bắc Kinh – Thượng Hải – Quảng Châu]

Nhưng cậu vẫn chọn ghi danh vào Đại học Nam Thành Khoa Điện tử.

Hà Thanh Nhu cứng đờ, trầm mặc.

Bầu không khí đang vui vẻ, nhanh chóng nghênh đón một gáo nước lạnh

Trong góc phòng có cái cửa sổ nhỏ, nàng đi tới, nhìn ra phía thanh sơn lục thủy ở ngoài xa, thần sắc hơi ngập ngừng, cau mày, nói: "Khi nào đến?"

"5 giờ chiều ngày mai, chị có rảnh không?" Cậu thiếu niên hỏi, vừa nói xong, lại đổi giọng, "Nếu chị bận công việc, cả nhà tự lo được, ở dưới lầu nhà chờ chị."

"Không bận gì cả, chị tới đón mọi người." Hà Thanh Nhu nói, nàng không muốn tiếp tục tiếp cuộc điện thoại này nữa, "Bên chị còn có việc, cúp máy trước, trên đường chú ý an toàn, ngày mai gọi điện thoại cho chị trước nửa tiếng, chị lái xe đợi mọi người ở cổng chính."

Thiếu niên cao hứng nói: "Dạ, chị đừng quá lo lắng."

Hà Thanh Nhu nhấn tắt máy.

Nàng không quay về ngay lập tức, mà lựa chọn đứng gần cửa sổ tỉnh táo một chút.

Tiểu Kiệt, tên đầy đủ là Hà Kiệt, ý nghĩa là mong con thành tài, chứa đựng kỳ vọng sâu sắc của Hà ba đối với cậu.

Mẹ của Hà Kiệt họ Tạ, tên Tạ Hồng Linh, là dân địa phương Lâm Mang Sơn chính gốc, nghề hái trà, hằng năm đều đến khu đất Hà gia để hái trà, kỹ thật hái trà của bà là do chính tay ông ngoại của Hà Thanh Nhu dạy thành. Vốn dĩ ý định của ông ngoại là giúp phụ nữ trong thôn núi có cái nghề mưu sinh, không nghĩ tới về sau bà lại thành mẹ kế của Hà Thanh Nhu.

Có điều đây đều là những chuyện trước đây rồi, ông ngoại đã mất trước lúc bà được gả vào nhà.

Mẹ ruột của Hà Thanh Nhu tên Liên Y, tính cánh ôn chuyển, là con gái duy nhất trong nhà, cũng xem như là một tiểu thư khuê các, năm đó Liên gia có hai đồi chè, Liên gia trong thôn là gia tộc có địa vị cao nhất, hơn nữa Liên Y cũng xinh đẹp, người đến cầu thân đông như muốn san bằng cả ngọn núi. Lúc ấy, tất cả mọi người còn tưởng rằng Liên Y sẽ gả cho một người môn đăng hộ đối, hoặc ít ra cũng sẽ là một phần tử trí thức, học sâu hiểu rộng, thế nhưng bà lại như bị mê hoặc, xem trọng Hà ba.

Hà ba năm đó, nói dễ nghe thì gọi là du côn, khó nghe một chút thì chính là côn đồ thất học, ông cũng ra dáng ra vẻ, còn rất biết cách nói chuyện, vài ba câu dỗ ngọt, thề non hẹn biển liền dụ được Liên Y vào tay. Ông ngoại của Hà Thanh Nhu nhất quyết không đồng ý, thế nhưng Liên Y cứng rắn, trong đêm trèo tường theo chồng, chờ đến khi trở về, cái bụng cũng đã lớn.

Đứa bé trong bụng, chính là Hà Thanh Nhu.

Gạo nấu thành cơm, ông ngoại giận đến nôn ra máu, nhưng nữ nhi thì tìm đến cái chết, còn Hà ba thì quỳ ngay trước nhà, nhất quyết không đứng dậy, lập lời thề son sắt, cam đoan nhất định sẽ đối xử thật tốt với Liên Y, ông ngoại bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ biết đồng ý, để hai người kết hôn. Hà ba sau hôn nhân, như lời ông ngoại nói, an phận thủ thường, rất cố gắng học hái trà, sao trà, ra dáng một người chồng tốt, một người cha hiền.

Sau khi ông ngoại chết, trên danh nghĩa, cả hai đồi chè đều thuộc về Liên Y, thế nhưng Liên Y lại giao hết toàn quyền quản lý sang cho Hà ba ra xử lý.

Chính một quyết định này, liền kéo theo một chuỗi các biến cố về sau.

Ông ngoại không còn, thì không ai có thể ngăn cản Hà ba, con sâu bên trong người ông bắt đầu rục rịch, quấy phá. Ông cờ bạc, trong tay có hai đồi chè, ỷ vào của cải giàu có, liền xuống tay không chút kiêng dè, vung tay quá trán.

Chỉ ngắn ngủi hai, ba năm, hai đồi chè biến thành một mảnh đất vuông.

Trong nhà vừa nghèo, Hà ba liền an phận xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!