Ánh trăng bị mây che kín, mặt đất lập tức rơi vào bóng tối.
Lâm Nại hỏi thì hỏi, cũng không thật sự đủ kiên nhẫn để nghe câu trả lời của nàng. Hà Thanh Nhu mơ màng, bị cô trêu đùa, cảm giác càng đặc biệt mãnh liệt hơn, cái dây bịt mắt kia cũng phát huy một tác dụng khác.
Nàng giãy giãy hai tay bị trói, Lâm Nại liền lấn người chèn ép lên.
Người nào đó vừa nãy còn thật thà đứng đắn, đối với nàng ôn nhu vạn phần, lúc này cứ như bị biến thành một người khác vậy, hung ác xấu xa, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Hà Thanh Nhu đẩy đẩy cô, lý trí vẫn còn tồn tại, đang ở ngoài, còn trong xe, gần khu khách sạn, nếu có ai đó đi ngang qua...
Nàng rất không bằng lòng, thế nhưng rất hiển nhiên là Lâm Nại cũng phải hiểu điều này chứ.
Ngay lúc trọng điểm, Lâm Nại mở cái hộp mang vào ngón giữa, chôn mặt vào cần cổ nàng, chậm rãi di chuyển ra phía trước, bỗng nhiên lại ngậm ngay cổ họng nàng, nhẹ nhàng dùng răng cắn cắn, tựa như muốn cắn sâu vào trong máu thịt vậy.
Bởi vì còn ở trong xe, Hà Thanh Nhu cảm thấy khó khăn bội phần, chỉ có thể nhẹ ngẩng đầu lên, thân thể cùng trái tim của nàng đều run rẩy, có thể là điên mất rồi, mơ hồ, nàng có chút mong chờ.
Nhưng cuối cùng, Lâm Nại cũng không cắn mạnh xuống, cô nắm lấy cằm của nàng, dùng khoang miệng nóng ấm điên cuồng mút lấy.
"Tôi không ép buộc chị," Cô thở gấp.
Thở dốc, tròng mắt đen như mực kia điên cuồng như núi sông đổ sụp xuống, Nhưng sớm muộn...
Cô còn chưa nói xong một câu, nhưng lời còn lại đều biến thành hành động thực tiễn trên người Hà Thanh Nhu.
Mặt trăng bị mây che một lúc lâu, thẳng đến khi các nàng quay về, bầu trời vẫn còn đen kịt. Lúc các nàng đi ra từ phòng tắm, mặt trăng mới xuất hiện, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên tấm trăng thuần trắng.
Trên người Hà Thanh Nhu mặc áo khá chỉnh tề, Lâm Nại từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy nàng, nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy cành cây cao bên ngoài của sổ mình.
Gió đêm thổi cao, lá giữa cành lắc lư xào xạc, vang lên tiếng rì rì rào rào...
Mệt không? Lâm Nại mở mắt lên, một đêm phóng túng, thanh âm của cô hơi trầm trầm.
Trong lòng Hà Thanh Nhu rất loạn, nghiêng nghiêng người, chỉ chừa lại cái lưng cho cô.
Tối hôm qua, đầu óc đúng là hỗn độn vô cùng.
Lâm Nại chống người ngồi dậy, tùy ý mặc lên người cái áo chemise trắng rộng thùng thình, sau đó cúi người hôn một cái lên gò má nàng:
"Tôi đi lấy thau nước nóng."
Hà Thanh Nhu không nói gì, tựa đầu xuống rúc vào trong chăn. Đợi đến khi Lâm Nại đi vào phòng tắm, nàng mới đỏ mặt ló ra, không biết là do thẹn quá hay do quá ngộp.
Rõ ràng là tuổi tác của nàng lớn hơn, lại bị người ta ăn đến gắt gao, tối hôm qua nàng đã nói đến mức đó, kết quả là Lâm Nại cũng không chịu lắng nghe như thông thường.
Suy nghĩ một chút, nàng xoay người, quấn chăn, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chút vui vẻ trong lòng.
Lâm Nại cầu thau nước ra, trên tay còn cầm theo một cái khăn mới, Hà Thanh Nhu giật mình ngay lập tức, khi nãy trong lòng còn đang hoảng loạn nên mới không chú ý tới lời nói của đối phương, bây giờ mới hiểu ra, trên mặt đều nóng đến bốc khói.
Nàng lúng ta lúng túng đứng dậy, nắm chặt cổ áo chemise: Tự tôi làm được.
Áo chemise, đương nhiên là của Lâm Nại, hai người mặc như nhau, áo quần của nàng đã sớm bị ném sang một góc.
Lâm Nại bỏ thao nước xuống, nàng vội vàng nép người đi vào trong phòng tắm.
Có thể là cảm thấy xấu hổ, nàng ở bên trong rề rà một hồi lâu.
Lúc đi ra, trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Lâm Nại ngồi trên ghế salon, nghe thấy động tĩnh, liên nghiêng đầu ra nhìn. Ở một góc salon, có đặt một bộ quần áo màu trắng gạo.
Thay bộ đồ khác đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!