"Ừ." Hà Thanh Nhu bình tĩnh dời tầm mắt mình đi, thế nhưng vẫn vô thức liếc nhìn cảnh xuân một chút, Năm Lạng nghe được giọng nói cũng từ trong ổ nhảy ra, vòng qua vòng lại quanh cô, dùng chân cào cào giày cô.
"Tôi vừa mới xin nghỉ nửa ngày giúp chị, vì thế nên mới không gọi chị dậy." Lâm Nại nói, "Điểm tâm vừa nấu xong, ăn chung nha?"
Hà Thanh Nhu gật đầu, đi rửa mặt trước, rồi mới ngồi vào bàn ăn, trong cái đĩa sứ trắng trên có hai quả trứng chiên, kế bên đặt ly sữa, điểm tâm này thật đúng là... đơn giản. Nàng ngồi xuống, Năm Lạng liền nhảy lên trên ghế, xoay qua ngồi chồm hổm lên trên đùi nàng.
Nàng xoa xoa bóp bóp gáy của tiểu tử, Năm Lạng thoải mái đến híp mắt lại, ngoan ngoãn cạ cạ bàn tay của nàng.
"Nó như vậy mà lại rất dính lấy chị." Lâm Nại nhấp một hớp sữa rồi nói, "Tôi còn lo là nó sẽ cào xước tay chị, dù sao thì bình thường nó bị nuông chiều đến ngang ngược, a di trong nhà cũng không cho đụng."
"Không có, Năm Lạng rất nghe lời." Hà Thanh Nhu trả lời, Năm Lạng nghe thấy giọng nói của nàng, nghiêng đầu 'meo' một tiếng, rất khôn khéo.
"Có thể là do nó thích mỹ nhân." Lâm Nại nói, lúc nói những lời này, cũng không quên nhìn sang Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu cúi đầu chuyên chú ăn, nhai kỹ nuốt chậm, nghe rất hiểu từng chữ trong câu nói của cô, nhưng trầm mặc không nói.
"Ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đến công ty," Lâm Nại nói, "Hai giờ chiều mới tới giờ làm, không cần phải gấp."
"Ừm," Hà Thanh Nhu đáp, nàng ngẩng đầu nhìn người đối diện một chút, nhìn thấy ánh nhìn của đối phương luôn nhìn thẳng vào mình, bất chợt nàng cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, rất không tự nhiên đáp, "Cô đừng nhìn nữa, nhìn nữa là hoa cũng nở luôn rồi đó."
Lâm Nại nhíu nhíu mi, thầm nghĩ 'Hoa cũng không đẹp bằng chị', nhưng không nói ra.
Hai người ăn điểm tâm xong, Lâm Nại rửa chén dọn dẹp, Hà Thanh Nhu ngồi ở phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, Năm Lạng dán sát kế bên nàng, trực tiếp nằm ngửa ra, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ, còn ngáy cả lên. Hà Thanh Nhu nửa suy nghĩ nửa quan sát, nhìn nhìn cái bụng tròn vo căng phồng của nó, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng chọc chọc, nó liền khẽ co co cái chân sau, nhưng không có một dấu hiệu tỉnh giấc nào.
Nàng lại giương mắt nhìn qua hướng phòng bếp, vừa may có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy của đối phương, dưới tầng áo ngủ tơ lụa, chính là cặp chân vừa thon lại dài, cử động qua lại, rất mê người...
Miệng Hà Thanh Nhu có chút khát khô, ngón tay siết chặt cái gối trên ghế salon.
Nàng không phải là Liễu Hạ Huệ
-Tọa hoài bất loạn[1], thân làm người bình thường, nhu cầu nhất định là có, nhưng nàng luôn tự khắc chế, trước đây sự chú ý đều đặt hết vào công việc, đối với những chuyện đó thật sự là không để tâm đến, thế nhưng có thể là từ sau khi gặp được Lâm Nại, mọi thứ dường như đều trở thành một mớ bòng bong, rất nhiều chuyện không nên phát sinh đều đã xảy ra, rõ ràng là những chuyện có thể từ chối được, vừa định lên tiếng lại thấy không đành lòng.
Mà tối hôm qua, nàng có cảm giác, đó là thật, thế nhưng hơn cả mức đó, lại chính là nỗi sợ hãi, nếu lúc đó Lâm Nại không buông tay, sẽ như thế nào?
Ngay cả nàng cũng không rõ ràng cho lắm.
Thời điểm chưa quen biết nhau, có thể ở trên giường từ nửa đêm đến hừng đông, còn bây giờ là quan hệ cấp trên – cấp dưới, dục niệm là có, cảm giác cũng có, thế nhưng chính là khoảng cách ngay giữa đó, nàng không bước qua được, luôn cảm thấy có chỗ không ổn, không nên có chuyện như vậy.
Nàng biết, có một số chuyện, tưởng chừng như là vô ý, nhưng thật ra đều là cố ý, sống đến ba mươi năm rồi, những khả năng đó không phải là nàng nhìn không ra, thế nhưng đến lần này đến lần khác đều bị lôi kéo vào nó.
"Đang nghĩ gì vậy?" Không biết là Lâm Nại đã rửa xong chén đĩa, đi ra từ lúc nào, cô xoa xoa tay, cởi tạp dề ra, treo lại lên giá mắc áo.
Cái khoát tay khẽ động này của cô, vô ý liền để lộ phong cảnh.
Hà Thanh Nhu chớp chớp mắt, nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Cô chú ý một chút."
"Gì cơ?" Lâm Nại thắc mắc, không hiểu nàng đang nhắc tới chuyện gì.
Hà Thanh Nhu không trả lời, ánh mắt nhìn đảo từ trên xuống dưới, dùng điều này để ám chỉ, nàng ngược lại còn vô cùng chính khí, không liếc nhìn xuống phần đùi.
Lâm Nại đã hiểu ý của nàng, cười cười, trái lại với sự ngượng ngùng, ngược lại cô còn ngồi ngồi xuống trước mặt ai kia, biết nhưng vẫn hỏi: "Làm sao vậy?"
Hà Thanh Nhu im lặng, thật sự là chưa thấy qua da mặt ai dày đến như vậy.
Lâm Nại không chút ngay thẳng, có lẽ là đột nhiên nổi tà tâm muốn trêu chọc nàng một chút, dù sao thì ngày thường, Hà Thanh Nhu thật sự là quá nghiêm túc cùng đứng đắn rồi, cô lấy tay khều khều lòng bàn tay Hà Thanh Nhu, rồi còn cù lét cả eo người ta nữa, vừa cù vừa nói: "Chị nói mau..."
Hà Thanh Nhu bị hù dọa đến trực tiếp lui về sau vài bước, lùi không được bao nhiêu thì đụng đến cạnh ghế salon, tiến thoái lưỡng nan.
"Chị trốn đi đâu," Lâm Nại nhanh tay lẹ mắt kéo cổ chân nàng lại, dùng sức kéo mạnh một cái, đem người ta kéo tới thân dưới liền đè xuống, "Chạy không thoát đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!