Ảnh chụp ngược sáng, chỉ nhìn thấy phần gò má cao cao, cô chớp nắng, thấp giọng đáp: "Đọc sách."
Thái độ như vậy lập tức khiến Trì Gia Nghi cảm thấy cụt hứng, nét mặt mất đi biểu cảm ngày thường.
Trần Minh Hành để ảnh chụp qua một bên, lại tiếp tục đọc sách, năm thứ nhất đại học các môn học chủ yếu là kiến thức nền, không quá khó để làm quen, lại vừa mới khai giảng được vài tuần đầu, nội dung học không quá nhiều, một buổi chiều có thể học hai môn.
Trời ngã về tây, ánh nắng chiều nghiêng nghiêng trên cửa kính, toàn bộ phòng học đều nhuộm một màu cam vàng.
Cặp đôi kia không biết đã đi từ lúc nào, bây giờ chỉ còn lại hai người họ. Trong sự tĩnh lặng ấy, Trì Gia Nghi càng tiến càng gần, gần đến mức cô vô thức mà căng chặt thắt lưng, ngay cả hô hấp cũng giảm dần.
"Mình cảm thấy rất đẹp." Bỗng nhiên Trì Gia Nghi nói nhỏ.
Nhỏ đến mức hơi thở như hương hoa bay nhẹ, lướt qua cổ cô, cánh tay trắng nõn đưa ngang, người này nhoáng nghiêng người, tựa như có ý định lấy lại tấm ảnh chụp vậy.
Trì Gia Nghi đè lên cánh tay của cô, cô hơi cúi người xuống để rút tay ra, vừa đúng lúc Trì Gia Nghi lại hơi lệch người về phía trước, liền vô thức đụng phải thắt lưng cô, đầu ngón tay như gặp lửa vậy, bỗng dưng cô siết lấy tay mình, thế nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm
Trì Gia Nghi lấy được ảnh chụp, ngồi thẳng người lại, kẹp tấm ảnh vào quyển Toán cao cấp, động tác liền mạnh.
Cô nhìn nhìn Trì Gia Nghi, không nói gì.
Sáu giờ rưỡi, qua giờ cơm chiều đông đúc, dọn dẹp sách vở để đi ăn, thế nhưng Trì Gia Nghi lại không quá đói, mải mê chụp ảnh, dường như hứng thú vô cùng, tự mình chụp thêm rất nhiều tấm, tất cả đều bày lên trên bàn, thẳng đến khi sắc trời dần tối, mới vội vàng nhét đống ảnh chụp vào balo.
Có một tấm rơi xuống đất, nhưng cô không thấy, cầm balo đứng dậy: "Mình đi ném rác, ở cửa chờ cậu."
Chờ đến khi cô đi mất, Trần Minh Hành mới nhặt tấm ảnh chụp kia lên, đột ngột, cô cũng kẹp nó vào quyển sách.
Căn tin đóng cửa, cả hai đành phải ra ngoài trường ăn.
Con phố sau trường đầy rẫy các hàng quán, Trì Gia Nghi kéo cô đi quán Sa Huyện[1], thời điểm đó một chén hoành thánh chỉ có 3 đồng. Các cô hai chén hoành thánh nhỏ, một lồng bánh cảo hấp, tổng cộng chín đồng rưỡi.
[1] /Sa Huyện tiểu thực/ Shaxian delicacies: là một kiểu nhà hàng phục vụ đa dạng các món ăn nhẹ, ví dụ về mỳ thì có hơn 20 món mỳ, còn có nhiều món như soup, canh hầm, điểm tâm, các món về thịt,...
2006, mặc dù đã có khá nhiều các quán ăn nhanh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trần Minh Hành ăn, Trì Gia Nghi định AA, nhưng cô mặc kệ, trực tiếp thanh toán hết.
2006, 9 đồng rưỡi không thể nào chia đôi được, phần số lẻ kia sẽ không chia được, không thể nào AA được.
*9.5 chia đôi thì mỗi người phải trả 4,75 đồng. Ý của Trần Minh Hành tức là AA chỉ trả được 4,7 thiếu 0,05, còn nếu đưa 4,8 thì dư 0,05.
Bởi vì món nợ 4,75 đồng này nên Trì Gia Nghi lại hẹn cô lần sau cùng đi ăn tiếp: "Thứ bảy mình mời cậu, xem như trả nợ vậy."
Trần Minh Hành cũng không từ chối.
Cô hơi kén ăn, ăn không quen mấy món này, thế nhưng thấy Trì Gia Nghi ăn rất vui vẻ, ngay cả nước cũng húp sạch, húp hết còn khoe với cô, cô ngập ngừng, từ từ nhai nhai, cố gắng bỏ qua cái người kia.
Vào giờ này, khách cũng thưa dần, chủ quán thì nhiệt tình vô cùng, vừa bán vừa hỏi thăm Trì Gia Nghi: "Hai ngày nay rất ít học sinh qua bên này ăn, có phải là mấy đứa chuẩn bị thi giữa học kỳ hay không?"
Trì Gia Nghi giật mình, hỏi ngược chủ quán: "Thi giữa kỳ là cái gì ạ?"
Hiển nhiên, Trì Gia Nghi vừa vào đại học, căn bản không biết thi giữa kỳ là 'quái vật' gì, Trần Minh Hành giải thích ngắn gọn cho cô biết, cô nàng liền lúng ta lúng túng: "Hèn gì mấy người bạn cùng phòng ai ai cũng ôm quyển sách..."
Trần Minh Hành: "..."Trì Gia Nghi có thể 'bắt' được chuyến xe cuối cùng vào đại học này, hoàn toàn là nhờ tổ tiên hiển linh, trước đây khi cô đăng ký nguyện vọng, ai ai cũng nhìn thành tích rồi chọn ngành cùng trường theo sở thích, cô thì ngược lại, cô cảm thấy bản thân rất 'tuyệt', nguyện vọng 1 liền chọn Đại học S ngành Cơ khí, đương nhiên, còn từ chối yêu cầu điều chỉnh nguyện vọng.
Dựa theo xu hướng mấy năm gần đây, với điểm số của cô, ngay cả cổng trường còn sờ không tới, thế nhưng đến 2006, có thể là nhiều người thấy tỉ lệ chọi quá cao, dẫn đến tình trạng đột nhiên không ai dám chọn, liền xuất hiện hiện tượng thiếu sinh viên, vì vậy cô liền 'bắt' đươc chuyến xe cuối cùng này, trúng tuyển.
Thành tích lẹt đẹt thì luôn rất không quan tâm thành tích, nhưng vì để như 'học sinh giỏi' thì vẫn phải giãy giãy vài cái tượng trưng. Đặc biệt là khi Trần Minh Hành để lộ cho Trì Gia Nghi biết điểm số choáng ngợp khi vào trường, càng khiến cô hận mình còn không biết biến thành gấu koala ôm chặt bắp đùi Trần Minh Hành.
Một tuần này Trần Minh Hành bộn bề rất nhiều việc.
Liên tiếp nhiều tiết thực nghiệm, cô làm vừa nhanh vừa chuẩn xác, báo cáo nộp lên có thể nói là tuyệt vời, điều này liền thu hút sự chú ý của các giảng viên, người nào cũng tìm cô trò chuyện, hỏi có đồng ý tham gia các lớp bồi dưỡng hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!