Chương 43: Ỷ thế hiếp người

Vừa bước vào cửa trường, Phượng Vũ liền cảm nhận được mấy ánh mắt đều tập trung ở trên người mình. Nàng chỉ cho là cả đêm bôn ba, chưa kịp tắm rửa thay y phục, hình tượng có chút nhếch nhác nên khiến mọi người liếc xéo, cũng không để ý tới.

Sau khi chào hỏi Hướng Tề Uy, nàng đi thẳng đi tới trước mặt nam sinh đang cầm tờ danh sách hỏi: "Ghi danh ở chỗ ngươi sao?"

"Phải ... Không phải..." Nam sinh ngẩng đầu lén thấy sắc mặt Đồng Mạc Uyên không tốt, quyết định không vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với thầy chủ nhiệm nổi tiếng toàn trường là hẹp hòi thù dai: "Ngươi là Phượng Vũ đồng học, ngươi tới muộn, ta giúp ngươi ghi danh."

"Muộn?" Phượng Vũ chỉ vào đồng hồ quả quýt hắn đặt trên bàn nói: "Còn nửa giờ nữa mới tới lễ khai giảng, sao có thể nói đã muộn?"

"Chuyện này... Chuyện này..." Nam sinh ê a mấy tiếng, qua loa nói: "Tam điện hạ và Đồng chủ nhiệm đều nói ngươi tới muộn, vậy thì xem như ngươi đã muộn."

Nghe vậy, Phượng Vũ quay đầu cẩn thận đánh giá ba người trước mặt. Trừ Tề Uy ở ngoài, có một Mỹ Thiếu Niên mặc hoa phục, còn có một người trung niên bụng phệ, hẳn là Tam điện hạ và Đồng chủ nhiệm mà nam sinh kia nói đến.

"Không biết hai vị dựa vào đâu mà nói ta tới muộn?" Phượng Vũ chậm rãi hỏi.

Thấy nàng quần áo mộc mạc, vạt áo còn dính một ít bùn, Đồng Mạc Uyên cho rằng nàng là một đệ tử nghèo không có bối cảnh, liền nói chuyện không chút khách khí: "Ta là Lão sư, nói ngươi muộn thì chính là ngươi đến muộn, cần gì lý do!"

Nghe lời nói ngang ngược, vẻ mặt Phượng Vũ không thay đổi: "Hay cho một câu cần gì lý do, thì ra làm Lão sư là có thể không phân phân rõ phải trái như vậy."

Ngay trước mặt kẻ thù lâu năm là Tề Uy, ăn nói ba hoa như vậy, dù sao Đồng Mạc Uyên cũng thấy không được tự nhiên, nghĩ mau chấm dứt chuyện này: "Ngươi nói xằng nói bậy, trong mắt không có lão sư, theo nội quy trường học đã phạm lỗi lớn phải khai trừ! Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta liền tha cho ngươi một cái mạng. Nếu lại dám nói xằng bậy, ta lập tức khai trừ ngươi."

Hắn nghĩ Phượng Vũ còn nhỏ tuổi, bị dọa như vậy chắc chắn không dám nói lại. Không ngờ, Phượng Vũ ở trước mặt vẫn không biến sắc: "Nói lời nói thật sẽ bị đe dọa, đây chính là cách dạy bảo của Linh Chân học viện sao?"

"Ngươi ——"

Đồng Mạc Uyên thẹn quá thành giận, vừa định nói tiếp, lại nghe Lạc Tây Á mất kiên nhẫn nói: "Nói dài dòng làm gì! Thu nhận loại tiểu nha đầu bẩn thỉu này cũng chỉ bôi nhọ trường học của các ngươi, trực tiếp đuổi ra ngoài tốt hơn. Gall Đồ, động thủ!"

Lúc này phía sau hắn có tùy tùng đáp lời, đi đến trước mặt Phượng Vũ, giơ tay muốn bắt hai cánh tay của nàng. Thấy Phượng Vũ không tránh không né, tay còn cầm đao vung về phía cổ tay mình, Gall Đồ không khỏi cười thầm tiểu nha đầu này không biết tự lượng sức.

Nhưng, khóe miệng hắn mới vừa nâng lên, cười nhạo lập tức đổi thành kêu đau.

Đao của Phượng Vũ vung sau mà đến trước, đánh trúng mạch cổ tay hắn. Đó là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của con người, nếu tăng thêm chút lực thì đau đớn đến nửa ngày. Gall Đồ bị Phượng Vũ dùng sáu bảy phân lực đánh trúng một chưởng này, nhất thời đau đến nỗi khiến hắn tưởng rằng đôi tay bị chặt đứt, liên tục kêu đau.

Nghe thuộc hạ kêu đau, Lạc Tây Á chỉ cảm thấy có chút mất mặt. Hắn hung hăng đá thuộc hạ một cước, mắng: "Đồ vô dụng! Ngươi không phải là Linh Sĩ trung cấp sao, ngay cả một cái tiểu nha đầu mới nhập học cũng đánh không lại!"

Linh Chân học viện chỉ lấy đệ tử có tu vi từ hạ cấp trở xuống, hơn nữa Phượng Vũ quá nhỏ tuổi, nên Lạc Tây Á cho rằng thực lực của nàng cao nhất cũng chỉ là một hai cấp. Có thể đánh trúng thủ hạ của hắn, là do đánh bất ngờ mà thôi.

Tề Uy vốn biết rõ thực lực của Phượng Vũ định lên tiếng khuyên giải, nhưng lại nghĩ, Tam điện hạ này thật sự đáng ghét, nhân cơ hội này giảm bớt kiêu ngạo của hắn cũng tốt. Liền khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ xem bọn hắn bị xấu mặt.

Đồng Mạc Uyên toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng Lạc Tây Á, thấy hắn lúng túng, vội quát mắng: "Cái tiểu nha đầu này thật không biết điều! Tam điện hạ tự mình xử trí ngươi, là phúc của ngươi, ngươi lại dám phản kháng!"

Phượng Vũ hỏi ngược lại: "Tam điện hạ là Lão sư của học viện hay hiệu trưởng? Hắn có tư cách gì xử trí ta?"

"Ngu ngốc! Tam điện hạ là hoàng tử, đừng nói ngươi chỉ là dân chúng, ngay cả từng nhành cây ngọn cỏ, sống hay chết cũng chỉ do một ý niệm của Tam điện hạ!"

Mặc dù trong tay Lạc Tây Á không có quyền lực lớn như vậy, nhưng nghe Đồng Mạc Uyên nịnh nọt, thấy cực kỳ đắc ý.

"Vậy sao." Phượng Vũ lạnh nhạt nói, "Quốc vương bệ hạ kia là lão già bệnh tật, hay đã chết?"

Nghe lời nói "Đại nghịch bất đạo" như vậy, Lạc Tây Á giận dữ: "Nha đầu chết tiệt kia lại dám nhục mạ bệ hạ!"

"Thì ra là hắn vẫn còn sống." Phượng Vũ bày ra dáng vẻ không hiểu, "Ta thật không hiểu, nếu bệ hạ khoẻ mạnh, khi nào lại đến lượt Tam hoàng tử nắm sống chết của người thiên hạ trong tay rồi? Hay là nói —— Tam hoàng tử đã không thể chờ đợi muốn giành vương vị rồi sao?"

Nghe vậy, Lạc Tây Á và Đồng Mạc Uyên nhất thời biến sắc, á khẩu không trả lời được.

Nếu như phủ nhận, uy hiếp lúc trước không tránh khỏi trở thành chuyện cười. Nhưng nếu thừa nhận, chẳng phải tự thừa nhận đối với vương vị có tâm tư bất chính? Lạc Tây Á mặc dù có suy nghĩ này, nhưng ngàn vạn lần không có can đảm soán ngôi.

—— nha đầu này tuy nhỏ tuổi, miệng lưỡi thật linh hoạt! Nếu như hôm nay không bắt được nàng, sự việc truyền đi, sợ rằng vô cùng không tốt.

Đồng Mạc Uyên lấy lại bình tĩnh, nói: "Phượng Vũ, ta nhiều lần cho ngươi cơ hội, ngươi lại vẫn không biết hối cải. Xem ra hôm nay nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt, biết thế nào là Tôn Sư Trọng Đạo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!