Hạ gia là một gia tộc khổng lổ vô cùng, cho dù hiện tại Hạ lão gia và Hạ Phong đều không còn, nhưng vẫn còn ít chú bác dính dấp, cho nên cơm tối đêm 30 long trọng khác thường.
Hạ Trầm là người nắm quyền Hạ gia tự nhiên phải xuất hiện, Ôn Vãn không muốn đi lắm.
Cô yêu thích thanh tịnh, hơn nữa chuyện lần tang lễ đó để lại ấn tượng khá sâu trong cô, cảm giác nhà cũ Hạ gia không khác gì đầm rồng hang hổ cả.
Hạ Trầm không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng dụ dỗ cô: "Sợ cái gì, có chuyện còn có anh ngay đây."
Người đàn ông bên cạnh Ôn Vãn khẽ hếch lên mày, hết sức chăm chú chứng thực: "Cơm nước xong đã, đây là mùa xuân đầu tiên chúng ta đi chung với nhau, chẳng lẽ muốn tách ra trải qua?"
Ôn Vãn cũng cảm thấy không được, vì vậy gật đầu đáp ứng. Cô do dự hay là nói ra suy nghĩ trong nội tâm: "Về sau anh có thể hay không, không làm ——"
Cô chưa nói rõ ràng, nhưng Hạ Trầm nghe hiểu.
Anh trầm mặc nhìn Ôn Vãn, đưa tay phủ sợi tóc mềm mại của cô, trầm mặc một lúc lâu khiến trong lòng Ôn Vãn cũng sắp nhảy đến tận cổ họng. Không biết đã trải qua bao lâu, Hạ Trầm mới nhỏ giọng nói: "Anh so với em còn chán ghét tất cả mọi thứ ở hiện tại hơn, cho anh chút thời gian."
Chờ làm xong tất cả việc nên làm, tự nhiên anh sẽ buông tay.
Lúc hai người ra xe, Hạ Đình Diễn đã đợi trong xe, qua hết năm lại lớn lên một tuổi, vóc người thon gầy hình như cũng tráng kiện thêm một chút so với trước kia. Cậu an tĩnh nhìn Ôn Vãn một bước đi tới đây, gặp Hạ Trầm khoác cánh tay lên trên vai cô thì ánh mắt thật nhanh nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hạ Trầm cũng quen dáng vẻ kỳ cục này của cậu, chờ xe lái một khoảng cách mới âm thanh nhạt nói: "Đừng quên lúc trước tôi nói qua, đừng đợi nói lung tung, lại càng không cho phép chạy loạn. Nếu không, cháu biết kết quả như thế nào."
Ánh mắt Hạ Đình Diễn âm chí nhìn ngoài cửa sổ không lên tiếng, nhưng tay buông thõng tại bên người lại nắm đến gân xanh nổi lên.
Ôn Vãn phỏng đoán Hạ Trầm lại dùng phương thức cô không biết uy hiếp Hạ Đình Diễn, nhưng kỳ quái, bây giờ cô mơ hồ cảm thấy không phải Hạ Trầm muốn thương tổn đứa nhỏ này.
Ít nhất cô có thể nhìn ra sau lưng anh cẩn thận ẩn núp quan tâm ——
-..... thaobn99.....
Chiếc Bentley một đường lái thẳng tới nhà cũ Hạ gia, tòa nhà cũ kỹ giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, ở giữa trời tối giống như xuyên qua thời không thấy bích điện Kim Loan, chỗ suối phun có đèn màu Lưu Ly lóe lên sáng rỡ, cho dù địa phương trong ngày thường không khí trầm lặng, trong cuộc sống đặc biệt ở nơi này hình như cũng dẫn theo một tia ấm áp.
Ôn Vãn kéo cánh tay Hạ Trầm đi vào trong, Hạ Đình Diễn ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người.
Cửa tòa nhà vẫn có người canh giữ như cũ, chỉ là lần này không dám cản Ôn Vãn, còn kính cẩn lễ phép cùng kêu lên để cho người: "Anh Ba."
Ôn Vãn có chút khẩn trương, trước kia cũng cùng Cố Minh Sâm cùng nhau tham gia dạ tiệc, thế nhưng lần này cảm thụ rõ ràng không giống nhau. Cô vô cùng rõ ràng đứng ở bên trong đều là những người nào, có lẽ trên người mỗi người đều mang vũ khí.
Hạ Trầm cầm tay cô đang phát lạnh, thu hết tất cả khẩn trương và lo lắng của cô trong đáy mắt, đưa tay kéo cô, nhẹ giọng trấn an: "Vào cửa, thật ra thì không đáng sợ như em tưởng, mọi người cũng đều có người thân và trẻ nhỏ, cũng sẽ có lúc mệt mỏi."
Tiếng nói Hạ Trầm vừa ngừng, bọn họ đã đi qua hành lang dài, xuất hiện tại trước mắt quả nhiên là cảnh sắc an lành. Có rất nhiều đứa bé chạy chơi đùa trên mặt đất, phụ nữ ăn mặc cao quý tụ chung một chỗ hai ba người nhỏ giọng nói đùa.
Cái này có chút giống dạ tiệc cô từng tham gia trước kia, nhưng nơi nào không là một kiểu, đúng, trừ bọn cận vệ ở cửa đề phòng sâm nghiêm...
Hạ Trầm xuất hiện hấp dẫn không ít ánh mắt, chỉ khiến trong long Ôn Vãn kinh ngạc mấy người ép quyền lần tang lễ trước giống như thay đổi sắc mặt, đối với anh hết sức tôn trọng.
"Anh Ba."
"Tam Thiếu."
Người người cũng cười híp mắt chào hỏi anh, Hạ Trầm cũng cười khẽ vuốt cằm, hoàn toàn không nhìn ra lúc trước từng có không vui. Ánh mắt phụ nữ cũng đều rơi vào trên người Ôn Vãn, có tò mò, có hâm mộ, cũng có tràn đầy địch ý.
Hạ Trầm một đường nửa ôm cô, dẫn cô đến linh vị trước mặt dâng hương, cho dù thời khắc thành kính trang nghiêm như vậy, Ôn Vãn cũng có thể cảm nhận được vô số tầm mắt thật chặt bức bách mình.
Hạ Trầm hướng mấy vị trưởng bối giới thiệu cô, chỉ nói tên: "Ôn Vãn."
Anh nói đơn giản, thậm chí chưa nói quan hệ của hai người, nhưng những người này đều là nhân tinh, nhìn một cái cũng biết thân phận người phụ nữ này không đơn giản, ngay tiếp theo nói chuyện với cô cũng khách khí: "Ôn tiểu thư vừa nhìn chính người là có phúc khí."
Ôn Vãn cảm thấy buồn cười, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn, "Phúc khí" thật đúng là chưa bao giờ chăm sóc dung để nói về cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!