Chương 39: (Vô Đề)

Mặc dù Hạ Trầm nói như vậy, nhưng A Tước nhận ra cách đối xử của anh với cô không giống như lời nói.

Ôn Vãnăn uống theo thực đơn của phòng bếp, không thích ăn thì cũng trử nên ngon miệng. Nằm trên giường tĩnh dưỡng rất buồn chán nên anh mau cho cô cái máy chơi game, trò chơi nào Ôn Vãn không biết, anh rất kiên nhẫn chỉ cho cô. Chớ nói chi là xuống giường hoạt động lúc nhất định phải mình tự mình cùng với rồi, những thứ kia cử động, nơi nào giống như là thật không có gì?

A Tước ở bên cạnh nhìn hai người họ, chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều là do tự nguyện, giống như Hạ Trầm nói, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ đối xử tốt với Ôn Vãn, yêu... cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nghĩ như vậy A Tước liền thoải mái một chút, mọi chuyện còn lại anh sẽ xử lí, để Hạ Trầm an tâm chăm sóc Ôn Vãn.

Ngược lại Ôn Vãn không có thói quen Hạ Trầm ngày ngày ở bên cạnh, cô muốn đi vệ sinh anh cũng muốn theo. Sợ vết thương nhiễm nước khi tắm, anh tự mình lấy nước nóng, cẩn thận từng li từng tí tắm cho cô.

Da mặt cô mỏng, mấy lần bị anh tắm liền bắt đầu kháng nghị: "Anh bận rộn, không cần cố ý ở bên em."

Lúc đó Hạ Trầm đang cầm laptop ở một bên bận rộn, nghe vậy quay đầu nhìn cô. Vừa đúng có gió nhẹ lướt qua, hai gò má cô đỏ tươinhìn anh, bộ dạng thẹn thùng e lệ làm cho lòng ngườikhó nhịn.

Tâm tình Hạ Trầm vốn không thoải mái nháy mắt tốt lên không ít, anh tiến lên, cúi người hôn đôi môi mềm mại cô, ngậm nhẹ nhàng mút lấy.

Ôn Vãn dựa vào đầu giường, im lặng khép mắt.

Hạ Trầm sợ đụng vết thương của cô, hai tay chống ở bên người cô, hôn ngấu ngiến, chờ nếm đủhương vị của cô, lúc này mới từ từ ngồi dậy. Đầu ngón tay anh hơi lạnh lau chùi lau môi cô, âm thanh hơi khàn khàn: "Anh không có ở đây, em ngủ được không?"

Mấy ngày nay cô gặp ác mộng mấy lần, trước giờ cô chưa bao giờ gặp tình huống kinh hãi như vậy, máu tươi đầy đất, nói không sợ là nói dối . Nhiều lần Hạ Trầm ở thư phòng cũng có thể nghe được tiếng thét sợ hãi của cô khi tỉnh lại, thấy thế anh phải ở lại cùng cô, mỗi ngày chăm sóc giấc ngủ cho cô.

Thật ra thì anh cũng không có thói quen ngủ cùng giường với người khác, nhưngmỗi lần nhớ lại cô máu me đầy ngườimềm nhũn ở trong lòng mình, nên cái gì khó chịu đều biến mất.

Hạ Trầm nhìn Ôn Vãn không nói lời nào, đại khái đọc hiểu tâm tư của cô, đưa tay nhẹ nhàng phủ đầu cô: "Anh có chừng mực, không cần lo lắng."

Lời này có thâm ý khác, Ôn Vãn nghe rõ.

Trước kia nhiều lần rất muốn hỏi Hạ Trầm một chút, chuyện xử lý như thế nào? Đã có cảnh sát tham gia chuyện này chưa, Hạ Trầm sớm nói cô đều đã giải quyết tốt.

Ôn Vãn ngày càng tiến tới thế giới của anh , tựa như lần đầu tiên tham dự tang lễ Hạ gia, lúc ấy cô cảm giác chính mình cùng với thế giới bóng tối của anh không cách nào phủi sạch quan hệ.

Cô dứt khoát trầm mặc không nói thêm nữa, vừa lúc quản gia gõ cửa: "Tiên sinh, bạn Ôn tiểu thưtới."Người tới là Tiêu Tiêu, cô sớm đã tới trước hai ngày, nhưngkhi đó chưa thể xuống giường, khí sắc cũng không tốt. Hạ Trầm sợ cô làm phiền nên chưa thể cho thăm, Tiêu Tiêu vì chuyện này mà rất lo lắng, luôn hỏi Ôn Vãn có xảy ra chuyện gì không.

Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là dùng giọng điệu lưu manh nói chuyện với cô, nhưngTiêu Tiêu rõ ràng là không tin.

Dưới mắt Tiêu Tiêu đi theo quản gia vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Trầm dĩ nhiên là không có biểu cảm gì, trực tiếp liền hướng Ôn Vãn mà đi, cẩn thận nhìn sắc mặt cô: "Khá hơn chút nào không?"

Ôn Vãn gật đầu, lôi kéo Tiêu Tiêu ngồi xuống bên giường: "Đỡ hơn rồi không cần lo lắng nữa, nhìn xembây giờ có thể ăn có thể nằm ."

Tiêu Tiêu liếc cô một cái, lại liếc nhìn Hạ Trầm với vẻ không thiện ý: "Hạ tiên sinh là người lợi hại như thế, cư nhiên để cho người phụnữ của mình bị thương, nếu truyền ra thật đúng là mất thể diện."

Hạ Trầm biết cô đang tức giận thay Ôn Vãn, cũng không cùng cô so đo, lạnh nhạt nói: "Mất thể diện cũng không sao cả, chỉ là người hại tiểu Vãn bị thương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Anh nói xong cúi đầu ghé taiÔn Vãn , âm thanh ôn nhu dị thường: "Bọn em tán gẫu, có chuyện gọi cho anh."

Tiêu Tiêu chờ anh rời đi liền chịu không đượclôi kéo Ôn Vãn bắt đầu lên án: "Mình nói có phải não cậu bị nhún nước ? Có chuyện gì cũng nên bảo vệ bản thân mình cho tốt. Làm sao mỗi lần yêu cậu đều giao hết tâm tư cho người ta vậy, Hạ Trầm với Cố Minh Sâm cũng đều là một dạng người, cậu——"

Tiêu Tiêu quở trách một hồi rồi thông suốt, cuối cùng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ôn Vãn, cũng không nói được gì, phất tay một cái có chút ủ rũ nói: "Thôi, loại người như cậu không cứu vãn được nữa rồi. Ôn Vãn, về sau có chuyện gì cậu cứ tránh sau lưng hắn ta là được, bây giờ cậu có bạn trai rồi đó!"

Ôn Vãn như thế nào lại không biết Tiêu Tiêu là vì mình được, kéo tay cô cọ xát ở trên mặt: "Mình không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại không phải mình vẫn tốt sao? Thật ra thì mình cũng hơi hối hận."

Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn cô: "Ngốc mới tin cậu."

Ôn Vãn cười gật đầu bảo đảm: "Thật, mình cảm giác Hạ Trầm đối với mình tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Thật ra thì, mình hiểu rõ anh ấy chưa yêu mình, nhưng hai người ở chung với nhau rất tốt ."

Tiêu Tiêu vừa tức vừa nói cô: "Thiếu chút nữa cậu mất mạng rồi, anh ta đối với cậu tốt là phải! Nếu là có lương tâm, thì phải cảm động đến rơi nước mắt cả đời."

"không phải là mình không suy nghĩ." Ôn Vãn vẫn không thay đổi sắc mặt, chợt nghiêm túc, "Đối với mình mà nói, yêu chính là yêu, không thương cũng không yêu. Sau Minh Sâm, mình muốn tìm một tình yêu đích thực, như vậy, ít nhất cả đời sống cũng không uổng phí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!