Chương 30: (Vô Đề)

Đối mặt với lời hỏi thăm của ông cậu, Ôn Vãn ấp úng không biết nên giải thích như thế nào. Nếu như trả lời không phải, nhất định ông cậu sẽ tra xét hỏi cung tận nơi tận chốd

Hơn nữa bây giờ cánh tay của Hạ Trầm còn suồng sã khoác lên trên vai cô, muốn có bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu.

Cô đang suy tư phải nói thế nào mới để ông cậu khỏi nghi ngờ, bỗng nhiên sắc mặt cậu khó chịu, kéo cô qua một bên: "Mới vừa rồi ta thấy hai con ở ven đường thân mật hôn nhau, dù sao ở đây cũng là nông thôn, làm cái kia…. e không hay lắm."

Ôn Vãn kinh sợ ngẩng đầu, thấy trên khuôn mặt già nua của ông cậu mang theo vài phần lúng túng, thì ra một màn kia đều bị ông cậu thấy được, cô càng không biết phải nên nói như thế nào với ông cậu về thân phận của Hạ Trầm.

Đâm lao đành phải theo lao, cô không sợ chết nói: "Minh Sâm mới đến, còn là sáng sớm nên chưa thể đén thăm cậu được."

Cho dù không cần nhìn Ôn Vãn cũng biết giờ phút này Hạ Trầm nhất định tức giận. Cô cúi thấp đầu, âm thanh cực nhỏ, giới thiệu hai người với nhau: " Minh Sâm, đây là cậu em."

Hạ Trầm đứng bên cạnh một hồi cũng chưa lên tiếng, Ôn Vãn khẩn trương lòng bàn tay đều là mồ hôi, cánh tay ở trên vai cô bắt đầu có cảm giác lạnh đi.

Qua một hồi lâu mới truyền đến giọng anh ôn hòa, anh nói: "chào cậu."

Ông cậu vừa nhìn nghe thấy Minh Sâm, đặc biệt hài lòng với dáng vẻ của cậu ta, cười ha hả: "Cuối cùng hôm naygặp được, rất tốt, rất tốt."

Hạ Trầm ra dáng vẻ của "Tiếu Diện Hổ" (là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử. còn có tên gọi là Chu Phú xếp thứ 93 trong 108 vị đầu lĩnh Lương Sơn Bạc và xếp thứ 47 trong 72 vị sao Địa Sát, được sao Địa Tàng Tinh chiếu mệnh) . khách sáo hàn huyên nói: "Người là người thân nhất của Tiểu Vãn, thế mà bấy lâu nay con không tới thăm người được.

Hôm nay nhất định phải ta lỗi với cậu rồi."

Ông cậu sao có thể ứng phó được với lời giải thích này, bị một người đàn ông âm trầm dáng vẻ thân sĩ làm cho chân tay luống cuống, miệng lưỡi khô cằn : "Không có nghiêm trọng như thế, đều là người một nhà. Lại nói con luôn bận rộn, chúng ta hiểu mà."

Ông vừa nói vừa quay đầu qua Ôn Vãn: "Buổi tối ta để cho mợ con xào hai món đãi Minh Sâm, ta phải uống vài chén với Minh Sâm với được."

Cậu mở miệng một tiếng"Minh sâm" rất thân mật, Ôn Vãn nghe được trong lòng run sợ, cô lặng lẽ liếc nhìn hạ chìm, phát hiện dáng vẻ của người đàn ông này lúc nói chuyện với người lớn vô cùng lễ phép , tôn trọng .

Hạ TRầm vừa cúi đầu vừa nhìn cô, hai i ánh mắt chạm vào nhau, cô bỗng chốc mở to mắt, trên mặt có chút nóng lên: "Nhất định anh ấy không có thời gian rồi, cậu à." d

Mặt ông cậu liền biến sắc, chần chờ liếc nhìn Hạ Trầm: "Thế nào, vừa tới lại liền muốn đi?"

Hạ Trầm chầm chậm lắc đầu một cái, như cũ là bộ dạng khiêm tốn nói: "Cậu nói để cho anh cùng người uống vài chén, bận rộn đi nữa cũng phải đi, người lớn phân phó sao có thể không nghe."

Ôn Vãn cũng có chút nghẹn họng nhìn người trước mặt mà trân trối, đây chính là lưu manh Hạ Trầm sao?

Ông Cậu nghe Hạ Trầm nói vậy cực kỳ cao hứng, giả lả cười ra tiếng: "Tốt, con nhất định phải tới."

Hạ Trầm mỉm cười gật đầu.

Ông Cậu nói tiếp mấy câu mới đi, trong lúc nói chuyện đều là khẳng định Cố Minh Sâm đối tốt với cô, haiz…Ông Cậu càng khen Cố Minh Sâm thì cuộc sống về sau của côcàng khó qua.

Ông Cậu vừa đi, Không khí xung quanh nhất thời giảm đi đột ngột.

Hạ Trầm cũng không nói chuyện, như cũ ôn hòa ôm cô đi về phía trước. Ôn Vãn nghi ngờ lặng lẽ ngẩng đầu lên, thế nhưng hoảng sợ khi phát hiện cạnh môi anh lộ ra nụ cười thâm trầm, đột nhiên sau lưng rợn tóc gáy: "Cái đó, mới vừa rồi ——"

Hạ Tràm cười híp mắt cúi đầu nhìn cô, khoác lên trên vai cô, tay thuận thế nhéo vành tai trắng trẻo mũm mĩm của cô: "Nếu bây giờ tôi là Cố Minh Sâm, có phải em nên gọi tôi một tiếng "ông xã"."

Ôn Vãn sửng sốt, Hạ Trầm lại híp híp mắt, mập mờở bên tai cô nói: "Chỉ vì em mà việc tốt gì tôi cũng làm, thế thân cho người khác, đời này vẫn là lần đầu tiên đấy."

Anh nói qua dừng một chút, độ cong khóe môi lại sâu thêm một chút, vân vê vành tai đã nhuốm đầy màu hồng của cô: "Nếu như nhẩm tính, thì rất nhiều lần đàu tiên của tôi đem cho em, em có nên báo đáp tôi hay không?"

Không biết là anh nói chuyện quá gần hay sao, mà trong lời nói làm cho người khác mơ tưởng viễn vong, Ôn Vãn có cảm thấy có chút gì không đúng, toàn thân giống như đang giẫm phải trên bông, hai chân cũng mềm nhũn.

Nụ cười Hạ Trầm khá sâu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô: "Tôi sẽ đòi lại từng món một, không vội." d

"..."Giống như là để chứng minh anh thật sự không vội, hạ chìm sau khi về nhà Hạ Trầm còn giúp Ôn Vãn làm cơm! Ôn Vãn bi dọa sợ, vội vàng thoái thác: "Không cần, phòng bếp quá nhỏ, anh vào cũng chỉ vướng chân vướng tay mà thôi."

Giống như là để chứng minh anh thật sự không vội, sau khi về nhà Hạ Trầm còn giúp Ôn Vãn làm cơm! Ôn Vãn bi dọa sợ, vội vàng thoái thác: "Không cần, phòng bếp quá nhỏ, anh vào cũng chỉ vướng chân vướng tay mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!