Chương 27: (Vô Đề)

Trước mặt mang theo kính không gọng, người đàn ông tuấn lãng với mái tóc màu đen nổi bật lên da trắng như tuyết, không phải Hạ Uyên thì là ai?

Vẻ mặt Ôn Vãn vô cùng nghi hoặc liếc nhìn Tiêu Tiêu, thấy cô hoàn toàn không có chút nào khác thường, gần như có thể xác định cô thật sự không biết vị đại nhân Tổng biên tập trong miệng chính là Nhị thiếu gia Hạ gia.

Giữa lông mày Hạ uyên dẫn theo điểm cười như cũ, nhàn nhạt liếc nhìn cô, chủ động đứng lên chào hỏi: "Bác sĩ Ôn, đã lâu không gặp."

Đứng ở một bên chuẩn bị giới thiệu Tiêu Tiêu sửng sốt, ánh mắt ở giữa hai người đảo quanh qua lại, cuối cùng cau mày liếc nhìn Hạ Uyên: "Hai người biết nhau?"

Hạ Uyên chẳng nói đúng sai nhún vai một cái, nghĩ đến không dễ dàng nói ra tầng quan hệ Hạ Đình Diễn kia, tránh nặng tìm nhẹnói: "Nếu như biết rõ người cô nói là bác sĩ Ôn, nên sớm một chút để cho cô an bài mới đúng."

...... thaobn99.............

Lời nói này mơ hồ dẫn theo chút mập mờ, Tiêu Tiêu đã nháy mắt với Ôn Vãn rồi.

Dù sao Ôn Vãn cũng hơi lúng túng, Hạ Uyên và Hạ Trầm ở giữa có tầng quan hệ kia kềm chế, náo loạn như vậy không phải lại cùng Hạ gia dây dưa không rõ? Hơn nữa Tiêu Tiêu rốt cuộc là ánh mắt gì, không thể bởi vì Hạ Uyên trắng một chút gầy một chút liền khoa trương đến nói anh ta là thịt tươi chứ?

Dĩ nhiên, đây không phải trọng điểm.

Hiển nhiên Tiêu Tiêu không rõ ràng lắm thân phận Hạ Uyên, mặt kích động kéo hai người ngồi xuống: "Nếu biết thì tốt hơn, càng nhiều đề tài chung chứ sao."

Ôn Vãn và Hạ Uyên cùng theo đuổi tâm tư của mình, lúc trước người này cho Ôn Vãn ấn tượng vẫn là không nói nhiều, lúc này ngồi chung một chỗ, ngược lại giống như rất hay nói.

Thật ra thì vẫn là bởi vì Tiêu Tiêu ở giữa tích cực không khí, lúc này mới không đến nỗi tẻ ngắt, trong lòng Ôn Vãn và Hạ Uyên đều như gương sáng, chỉ là hai bên còn không có chọc phá tầng quan hệ Hạ gia này.

Trên đường Tiêu Tiêu đi phòng vệ sinh, còn lại hai người nhất thời liền an tĩnh lại.

Thân thể Hạ Uyên hình như vẫn không tốt lắm, cho dù ở trong không gian nhiệt độ vừa phảivẫn mặc dầy cộm nặng nề giữ cho ấm, màu da dưới ánh mặt trời xem ra một số gần như trong suốt.

Anh ta bưng lên ly cà phê trước mặt nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày ngó ra ngoài cửa sổ, hình như đang nghĩ ngợi cái gì, sau một lát mới ngẩng đầu nhìn cô: "Người bên ngoài cũng không biết quan hệ của tôi với Hạ gia, bởi vì từ nhỏ thân thể tôi không tốt lắm, phần lớn thời gian đều ở nước ngoài trị liệu, hơn nữa tôi đối với buôn bán của Hạ gia không cảm thấy hứng thú, cho nên cũng không cố ý nói cho Tiêu Tiêu."

Ôn Vãn vẫn có chút đau đầu, vẫn không biết phải nói gì, hay là bởi vì hai người không đủ quen thuộc.

Hạ Uyên nhẹ nhàng vuốt ve mép ly, Ôn Vãn chú ý tới người đàn ông này ngay cả ngón tay đều rất trắng noãn, nhưng hình dáng ngũ quan cùng Hạ Trầm đều có chút lạnh lẽo khắc sâu, cho nên cũng không giống, ngược lại có vẻ dịu dàng. Anh ta dựa vào thành ghế sau lưng, cười khe khẽ: "Không cần khẩn trương, coi như là giữa bạn bè uống trà mà thôi, Tiêu Tiêu cố ý muốn an bài, tôi chỉ không tốt từ chối."

Ôn Vãn vừa một hồi quẫn bách, dù sao cô không suy nghĩ nhiều như vậy, nghe đối phương nói, giống như có chút gượng ép.

Ai biết Hạ Uyên lại nói tiếp: "Tôi so với chú Ba lớn một tuổi, đến nay vẫn độc thân, nếu như bác sĩ Ôn cảm thấy thích hợp, hai chúng ta có thể thử chung đụng một chút."

...... thaobn99.............

Ôn Vãn bị sợ, trừng mắt, một hồi lâu mới vội vàng khoát tay: "Anh là chú của Đình Diễn, tôi không muốn cùng người thân bệnh nhân... Hi vọng anh hiểu rõ ràng."

Tròng mắt Hạ Uyên cười khẽ, ngón tay rơi vào thìa sáng loáng trượt lên, giọng nói nghe không ra vui buồn: "Bác sĩ Ôn cũng quá tiêu chuẩn, cô và chú Ba, vừa nhìn cũng biết quan hệ không đơn giản."

Ôn Vãn cũng biết anh ta nhất định sẽ nói lời này, đàn ông Hạ gia từng người một tranh đấu gay gắt, chú cháu coi cô như chiến lợi phẩm. Cô có chút khó chịu, nhưng ngại vì nơi này không tiện phát tác: "Tôi và Hạ Trầm không phải như anh nghĩ."

Nói đến đây cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, cô và Hạ Trầm đến cùng là loại nào, chính cô cũng không nói rõ được.

Tiêu Tiêu vừa đi thời gian cũng rất dài, không biết có phải hay không tự cho là thông minh mà nghĩ an bài hai người một chỗ, Ôn Vãn đã sớm như đứng trên đống lửa rồi, cảm giác điện thoại di động rung. Tin nhắn Tiêu Tiêu gởi tới, giọng vô cùng đáng đánh đòn: không cần cám ơn tớ, chơi cho vui, tớ đi trước.

Ôn Vãn nhắm mắt, mặt không thay đổi thu hồi điện thoại di động vào túi áo, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt thâm trầm của Hạ Uyên, chần chờ nói: "Tôi còn chút việc, Hạ tiên sinh anh cứ dùng tự nhiên."

Hạ Uyên nhìn cô một cái, cũng không đưa tay đi cản, chỉ thật thấp ho một tiếng: "Xin lỗi, hình như tôi nói sai. Nếu bác sĩ Ôn không vội, có thể nể mặt ăn xong cùng tôi hay không."

Anh ta mỉm cười nói: "Lâu rồi không ăn cơm hai người với nhau, sẽ không trì hoãn thời gian quá lâu của cô."

Hạ Uyên đại khái bởi vì da trắng, cho nên thoạt nhìn tóc vô cùng đen, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tóc anh ta vẫn đen như mực, giờ phút này nhìn cô, thậm chí có cảm giác không thành thật, dễ vỡ.

Lúc này, Ôn Vãn đứng dậy cũng không phải ngồi xuống cũng không phải, cuối cùng để túi về chỗ cũ, cầm ly nước trái cây trước mặt uống một hớp thật to: "... Được, anh ăn trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!