Chương 24: (Vô Đề)

Lúc trước Ôn Vãn không nghĩ ra tại sao Hạ Đình Diễn lại ngoan ngoãn trở về cùng Hạ Trầm hay sao? Hai người không hợp nhau như vậy, ở cùng một chỗ chỉ sợ cũng là hỏa chiến không ngừng, chờ quản gia dẫn cô đến cửa phòng khách, nháy mắt trong bụng liền hiểu rõ.

Ở cửa một trái một phải đứng hai người đàn ông, vẻ mặt cứng nhắc rất nghiêm túc, một thân trang phục màu đen, giống như xã hội đen trong phim ảnh.

Đây không phải là giam lỏng sao? Ôn Vãn không ngờ Hạ Trầm còn có thể làm ra chuyện không có tình cảm như vậy, suy nghĩ một chút khoảng thời gian này anh ta có chút thành tựu, nên cũng không quá bất ngờ.

Trên mặt Ôn Vãn mang mấy phần cười lạnh, quản gia làm bộ không thấy, không được tự nhiên ho một tiếng, khẽ khom người: "Tiểu thiếu gia đang ở trong nhà, Ôn tiểu thư xin mời."

Ông ta nói xong hướng hai người phía cửa gật đầu, hai người kia lập tức tiếp thu chỉ thịnhư người máy, bước chân chỉnh tề đi tới. Quản gia mang theo bọn họ rời đi, trước khi đi có điều ngụ ý nói một câu: "Trong nhà khắp nơi đều có theo dõi và chuyên gia canh giữ. Buổi tối, Ôn tiểu thư yên tâm ngủ, vô cùng an toàn."

Lời này nghe giống như tốt bụng muốn trấn an cô, nhưng thật ra là cảnh cáo cô đừng có cái ý xấu gì chứ? Thủ hạ của Hạ Trầm khẳng định cũng giống anh ta, nói chuyện phải suy nghĩ sâu xa,.

Trong lòng Ôn Vãn, dòng nước ngầm cuồn cuộn, trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh gật đầu một cái: "Tôi biết rồi."

Sau khi quản gia rời đi, Ôn Vãn trái phải quan sát một phen bố cục phòng ốc, hành lang rất dài rất sâu, ánh sáng cũng không hết sức rõ ràng sáng ngời, nhưng ở nơi ngóc ngách, cô vẫn thấy được lạnh lẽo.

Người đàn ông này cẩn thận như vậy, có thể hay không vì làm việc trái với lương tâm quá nhiều?

Ôn Vãn thở thật sâu một cái, giơ tay lên gõ cánh cửa phòng khách trước mặt.

Vẻ mặt Hạ Đình Diễn vốn là không có nhiều biểu hiện, thấy Ôn Vãn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, trực tiếp đi tới đóng cửa phòng ngủ sau lưng cô, sau đó ngoan cố nắm chặt cổ tay cô, trực tiếp dẫn người ngồi vào chỗ của mình trên ghế sa lon.

Ôn Vãn thấy đáy mắt cậu có bầm đen nồng đậm, không nhịn được than thở: " Hạ Trầm nói cậu đều không ngủ, không mệt sao?"

Hạ Đình Diễn yên tĩnh nhìn cô, cũng hỏi: "Hắn có hay không làm khó dễ cô?"

"Hắn" đương nhiên là chỉ Hạ Trầm, trước kia Hạ Đình Diễn còn sẽ có điểm cố kỵ gọi một tiếng"Chú Ba", hiện tại trực tiếp gọi cũng tiết kiệm, chắc mấy ngày nay quan hệ của hai người thật sự chưa có tiến triển gì, càng thêm xấu đi rồi.

"Anh ta rất khách khí." Ôn Vãn không cùng Hạ Đình Diễn nói quá nhiều, khẽ nghiêng đầu quan sát cậu, cười vỗ vai cậu một cái, "Sẽ không phải dùng phương thức này kháng nghị với anh ta chứ?"

Hạ Đình Diễn khó được nhếch lên khóe môi, mặt tràn đầy châm chọc nói: "Làm sao sẽ như vậy, nếu không phải tôi còn hữu dụng, khẳng định hy vọng tôi sớm chết."

Ôn Vãn không đồng ý nhìn cậu: "Đừng nói lời như thế, nghe rất không thoải mái."

Hạ Đình Diễn lại an tĩnh lại, đưa tay cầm đầu ngón tay của cô, âm thanh cũng thật thấp nhu hòa: "Cô không ở đây, cũng không có ai nghe lời nói của tôi."

Ôn Vãn không phát giác ra cái gì không đúng, vẫn như cũ cười híp mắt trêu chọc cậu: "Cho nên tới tìm tôi, là muốn tôi nghe cậu nói chuyện?"

Hạ Đình Diễn ngẩn người, khuôn mặt thanh tú khẽ ngưng trệ: "Có phải cô không muốn?"

Ôn Vãn vuốt mái tóc trên trán cậu: "Làm sao sẽ như vậy, đã nói muốn làm bạn với cậu, muốn nói cái gì, tôi đều nghe."

Cho cậu thời gian mở miệng, đứa nhỏ này bỗng nhiên kỳ lạ. Ôn Vãn không hiểu cau mày, cho đến khi cậu cúi người đi tới, thật nhanh hôn một cái ở trên má cô.

Ôn Vãn trợn tròn mắt.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Đình Diễn có một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn mắt cô: "Tôi nhớ cô lắm."

Ôn Vãn ngây ngốc nhìn cậu, hình như trên mặt còn sót lại xúc cảm mềm nhũn kia, mặc dù rất nhanh, nhưng cô tin chắc không phải mới vừa rồi là ảo giác, đứa nhỏ này thật đã hôn cô! Ở dưới tình huống cô không phòng bị chút nào.

Nhất thời, tâm tình Ôn Vãn có chút phức tạp lại có mấy phần phiền muộn, có hai loại có thể: thứ nhất là đứa nhỏ này có tình mẹ con, cho nên đối với cô sinh ra mấy phần tình cảm bí ẩn; thứ hai đúng là, đứa nhỏ này coi cô như người có thể dựa vào ỷ lại, đối với cô biểu đạt nhớ nhung mà thôi.

Dĩ nhiên, cô hy vọng là loại thứ hai, cố làm ra vẻ thoải mái cười cười, chỉ là nụ cười kia dù sao cũng hơi miễn cưỡng, nói quanh co đáp lại: "Tôi cũng vậy, nhớ cậu."

Ôn Vãn lưu ý đến lời này nói ra, rõ ràng ánh mắt của Hạ Đình Diễn nóng bỏng hơn rất nhiều so mới vừa rồi, trong lòng cô không khỏi hơi hồi hộp, che giấu tính dời đi ánh mắt, châm chước nói: "Nhưng cậu một mình như vậy, sẽ tịch mịch, nên kết giao nhiều bạn bè mới đúng. Tôi biết một trường học, không bằng ——"

Cô giương mắt nhìn sang, phát hiện sắc mặt đứa bé kia đột nhiên trở nên tối tăm. Vốn màu da của cậu rất trắng, mắt lại vô cùng đen, các đường nét trên mặt mày cũng rất rõ ràng, mặt như vậy không thay đổi nhìn cô, cảm thấy có chút khiếp người.

Ôn Vãn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, vẫn nhắm mắt nói: "Tuổi này của cậu, nên tiếp tục đi học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!