Ngày thứ hai, Ôn Vãn không đi làm, ngoài ý muốn phát sốt sốt đến 39 độ, thân thể cô vốn rất tốt, quanh năm suốt tháng cũng sẽ không sinh bệnh mấy lần. Khi còn bé, lần lượt cảnh cáo mình, ngàn vạn lần không thể bị bệnh, cô cũng không có tư cách bị bệnh, sẽ không có người canh giữ ở trước giường chăm sóc cô cả đêm giống như ba như vậy .
Thế nhưng lần này lại sốt rất lợi hại, mơ mơ màng màng tỉnh nhiều lần lại ngủ mất, bên tai có thể nghe được tiếng điện thoại di động vẫn vang, nhưng mí mắt không mở ra được, sau lại có chút ý thức, mới miễn cưỡng chống thân thể như nhũn ra gọi điện thoại xin nghỉ.
Ôn Vãn mình tìm thuốc hạ sốt, lại gửi tin nhắn cho Tiêu Tiêu. Buổi trưa vừa qua giờ tan việc một chút nha đầu kia liền hùng hùng hổ hổ chạy đến: "Chuyện gì xảy ra, nghiêm trọng không? Đi bệnh viện xem một chút."
Ôn Vãn nằm ở trên giường, dáng vẻ không còn hơi sức, đôi môi khô cũng có chút lột da rồi, vẫn lắc đầu một cái nói: "Mình chính là bác sĩ, đi bệnh viện cái gì."
Tiêu Tiêu liếc mắt, lúc này mới rãnh rỗi cởi ra áo khoác trên người: "Vậy có thể giống sao? Bây giờ, cậu đang phát sốt."
Vừa nhìn Ôn Vãn chính là không có tinh lực nói chuyện, đôi môi giật giật cũng không biết nói cái gì, tiếp đó lại mơ màng nhắm mắt lại.
Tiêu Tiêu đưa tay thử nhiệt độ, chân mày cũng không buông lỏng: "Sốt rất lợi hại, đi bệnh viện đi, cứ thế này ngộ nhỡ sốt thành ngu ngốc thì làm sao?"
"Có thể không rủa tớ sao?" Ôn Vãn lao lực mở mắt ra, cầm chặt tay cô gạt xuống, "Đã hạ, là tay cậu quá lạnh."
Tiêu Tiêu nghi ngờ đưa tay sờ trên mặt mình, tự nhủ: "Thật sao?"
Bây giờ càng ngày càng lạnh, tuy là đầu mùa đông, nhưng nhiệt độ buổi sáng ở Thanh Châu vô cùng thấp, hơn nữa hôm nay còn là một ngày trời đầy mây, lúc đi vào Tiêu Tiêu cũng mang vào một thân lạnh lẽo. Cô giấu tay ở trong túi cũng không sờ trán Ôn Vãn nữa, chỉhất cái cằm lên: "Ăn một chút gì chứ?"
Ôn Vãn ngồi dậy dựa vào sự giúp đỡ của cô, dựa vào đầu giường, hướng cô cười cười: "Ừ, không ăn sức khỏe khôi phục càng chậm, tớ còn phải đi làm sớm một chút mới được."
Tiêu Tiêu đang cúi đầu đổ ra cháo trắng mang tới, nghe vậy lườm cô một cái: "Chưa từng thấy qua ai ngã bệnh xong lại sinh lý trí như vậy, cậu rất thiếu tiền, Cố Gia không phải còn nợ cậu một khoản sao?"
Thấy Ôn Vãn không nói lời nào, Tiêu Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống trước mặt cô: "Há mồm."
Ôn Vãn tự mình lấy qua, vừa ăn một miếng mày liền nhíu chặt lên.
"Không có khẩu vị hay không muốn ăn?" Tiêu Tiêu nhìn cũng biết cô khó chịu, cô và Ôn Vãn cũng biết nhau gần mười năm, lần nào cũng bị nha đầu này làm cho vừa chua xót lại vừa đau lòng.
Ôn Vãn hít một hơi, vẫn nuốt xuống thức ăn không có hương vị, sau đó hết sức bình tĩnh nói cho Tiêu Tiêu: "Ngày hôm qua, tớ và anh ta đi làm thủ tục."
Tiêu Tiêu trừng mắt, bừng tỉnh hiểu ra rồi lại thở dài, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép một cái: "Không trách được đang êm đẹp lại phát sốt."
Ôn Vãn cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc ăn.
Tiêu Tiêu ngồi ở bên giường nhìn, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu cô, nói lời trọng tâm: "Có cái gì phải khổ sở? Khi đó, ông cụ Cố uy hiếp, buộc cậu kết hôn với tên cặn bã đó, cậu nên cự tuyệt. Đó là do Kỷ Nhan và cậu so sánh cảm thấy cậu tốt hơn nhiều, nếu có đối tượng thích hợp hơn, Cố Gia chắc chắn sẽ không suy tính đến cậu."
"Còn có Cố Minh Sâm, tớ không tin những năm này anh ta không biết suy nghĩ của cậu, hai người ngày ngày ở chung một chỗ, ngay cả người ngoài cuộc là tớ đều nhìn đi ra, cứ như vậy anh ta còn lợi dụng cậu... Nói cho cùng, một nhà này đều không phải người tốt." Mỗi lần Tiêu Tiêu nói đến Cố Gia đều nổi giận trong lòng, hoàn toàn không giữ lại tình cảm và thể diện làm gì, lời khó nghe thế nào đều nói ra miệng.
Ôn Vãn không phải kẻ ngu, chỉ là không muốn so đo thôi, so đo thiệt hơn, khổ sở vẫn là mình.
Cô nhìn cháo trong tay, càng cảm thấy vô vị tẻ nhạt, dứt khoát cầm chén để ở một bên: "Tớ hiểu rõ, tớ thiếu Cố gia tớ đã trả rồi, hiện tại rất nhẹ nhõm."
Tiêu Tiêu bĩu môi: "Người mẹ chồng kia của cậu, tớ cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong."
Ôn Vãn vốn thở không ra hơi, bị lời nói này của cô làm cho ngực đầy khí, không nhịn được liếc mắt: "Cậu là cố ý đến cho tớ ngột ngạt ?"
Tiêu Tiêu không nhịn được cười ra tiếng: "Ai, tớ giúp cậu giới thiệu đối tượng tốt."
Ôn Vãn trực tiếp lật người đưa lưng về phía nàng: "Cậu sắp muộn làm rồi đấy."
"Thái độ gì vậy! Gọi tớ đưa cháo tới, ăn xong liền trở mặt." Tiêu Tiêu giận đứng dậm chân ở bên giường, còn muốn quở trách nha đầu kia mấy câu, chuông cửa chợt vang lên.Ôn Vãn cũng thấy kỳ quái, người biết địa chỉ nhà cô không có mấy người, trừ Tiêu Tiêu ở ngoài đúng là không nghĩ sẽ là ai. Cô cầm áo khoác choàng lên, vẫn không nghe được một tiếng nói chuyện với nhau ở phòng khách, kỳ quái đi ra ngoài, chỉ thấy bóng lưng Tiêu Tiêu ngăn ở trước cửa.
"Ai vậy?" Ôn Vãn đi tới, nhìn thấy người tới thái độ có chút khẩn trương, "Làm sao anh ..."
Hạ Trầm đứng ở cửa, nghe được âm thanh của cô theo tiếng nhìn sang, ánh mắt từng tấc quét qua áo ngủ trên người cô, cuối cùng dừng trên gương mặt tái nhợt của cô, qua mấy giây mới nói: "Ngày hôm qua, sau khi Đình Diễn trở về vẫn không ngủ được, tôi muốn mời cô đi xem cậu bé một chút."
"Tôi nói cô còn đang bệnh nặng." Tiêu Tiêu bất mãn bổ sung một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!