Có một lần Hạ Uyên không tới đón Tiêu Tiêu khi hết giờ làm, chợt hôm nay tới rất sớm. Cách giờ tan làm còn một khoảng thời gian, cô nhận điện thoại đi xuống lầu, xa xa thấy anh ngồi ở trong xe, cánh tay đặt trên cửa sổ, giữa hai lông mày tràn đầy ưu sầu.
"Làm sao đột nhiên lại tới đây?"
Cảm giác hai người nói chuyện càng ngày càng giống với đôi vợ chồng già, rất nhanh Hạ Uyên liền thu lại cảm xúc, lộ ra nụ cười ôn hòa, lập tức mở cửa xe đi xuống, vòng qua sườn xe, đứng ở trước mặt cô mới nói: "Thời gian rảnh buổi chiều có thể dành cho anh không?"
Tiêu Tiêu dừng một chút, cũng không hỏi lý do, vui vẻ gật đầu.
Hạ Uyên lái xe đưa cô lên núi, đó là một tòa Tự Miếu lớn nhất ở Thanh châu. Trước kia lúc tình yêu của hai người còn tha thiết cũng có tới đây một lần, Tiêu Tiêu trả lại cho anh bùa bình an, bây giờ còn để ở trong xe.
Sắc xuân tràn đầy, trong rừng xanh có chim nhỏ hát vang, khắp nơi đều là cảnh tượng bừng bừng sức sống. Hai người vào điện dâng hương dập đầu, vẻ mặt Hạ Uyên thành kính mà nặng nề, người đàn ông tuấn tú lặng yên quỳ ở nơi đó, lông mi khẽ rũ xuống, khóe môi mím rất chặt.
Tiêu Tiêu nhìn anh một cái, lại ngẩng đầu nhìn thần Phật trang nghiêm, đáy lòng âm thầm cầu nguyện.
Lúc Hạ Uyên mở mắt, cầm lấy ống xin sâm đi lại, Tiêu Tiêu thấy anh đi tìm thầy giải sâm, biết điều tránh được.
Chợt ngoài điện có vài nhà sư đi qua, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở hương Phật, Tiêu Tiêu bước thật dài qua bàn đá xanh bên đường, đứng trong sân thất thần nhìn bầu trời xanh thẳm.
Lúc này thời gian cô mang thai đã gần tới tháng tư, sớm đã qua giai đoạn nôn nghén khó khăn của thai kỳ, thời gian trước cảm xúc của Hạ Uyên không ổn định, đại khái cũng là bị cô làm khổ. Bây giờ xem cô dần ổn định lại, nụ cười trên mặt ít đi, trong lòng cũng càng ngày càng nặng.
Hôm nay anh lại đưa cô tới đây, nằm ngoài dự đoán lại hợp tình lý, Tiêu Tiêu mơ hồ đoán được dự tính trong lòng anh. Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên mặt cô, sau khi mang thai rất ít trang điểm, híp mắt nhìn tia nắng chói mắt, chỉ hy vọng chuyến đi này không tệ, Hạ Uyên có thể tìm được câu trả lời ở nơi này.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, trên người Hạ Uyên là áo trắng quần đen vô cùng đẹp, bước chân nhẹ nhàng, từ từ đến gần cô. Mùa xuân gió nhẹ ấm áp qua hai gò má, anh nhìn cô thật lâu, trên mặt lộ ra mấy phần nụ cười: "Đi thôi."
Cô nghiêng đầu nhìn anh, không nhịn được chủ động cầm tay anh: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Hạ Uyên hơi nghiêng đầu, đưa mặt tới thấp, do dự nói: "Cầu xin được chuyện tốt thôi."
Tiêu Tiêu cũng không có hỏi anh cầu được chuyện gì, hai người đi một đường xuống núi cũng không có nói chuyện với nhau, Tiêu Tiêu buồn ngủ dựa lưng vào ghế, dường như bên tai nghe được tiếng nước khe suối chảy róc rách trong rừng. Chờ đến khi ra đường cao tốc, Hạ Uyên mới nhẹ giọng nói: "Còn chưa có đi ăn cơm cùng ba mẹ em, hôm nay đi một chuyến thế nào?"
Giống như là biết cô không có ngủ, anh nhất định nói qua.
Tiêu Tiêu mở mắt ra, hôm nay cũng dễ nói chuyện, mọi thứ đều theo ý anh: "Được."Nhà Tiêu Tiêu ở một nơi khác là Túc Hải, lúc hai người tới nơi thì trời cũng tối, trên đường đã điện thoại cho người nhà, lúc này ba dượng và mẹ Tiêu Tiêu cũng chờ ở dưới lầu.
Chung cư này có phần đã lâu, đèn đường lúc tốt lúc xấu, ánh đèn cũng rất mờ, hai người già nâng đỡ cho nhau đứng ở dưới lầu, không ngừng nhìn về phía cửa.
Từ xa Hạ Uyên nhìn thấy, trong lòng không khỏi chấn động, thì ra là chỉ cần người bên cạnh là được rồi, cho dù là bình thường mà hạnh phúc đơn giản cũng làm cho lòng người ấm áp.
Trước kia hai người lớn cũng đã thấy qua Hạ Uyên, ở trước mặt trưởng bối Hạ Uyên rất điềm đạm có lễ nghĩa, ăn một bữa cơm rất có không khí vui vẻ. Gần như câu chuyện xoay quanh đứa nhỏ trong bụng Tiêu Tiêu, ông bà cụ đối với cháu ngoại còn chưa ra đời vô cùng mong đợi, một hồi hào hứng bừng bừng bàn bạc tên gọi là gì, một hồi thần bí đoán giới tính đứa nhỏ.
Cuối cùng đề tài vòng tới chuyện kết hôn hai người, Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt Hạ Uyên không đúng, mình vội vàng chuyển đề tài câu chuyện sang bản thân: "Trở về thì làm."
Ánh mắt Hạ Uyên phức tạp liếc cô một cái, Tiêu Tiêu nghiêng đầu cười với anh: "Anh không cần phải nói, con của anh không thể vừa sinh ra đã không có hộ khẩu phải không?"
Lông mày Hạ Uyên hơi run, cuối đầu không có nói tiếp.
Sau khi ăn xong hai người làm tổ trong phòng xem sách, hai quyển sách đầy ắp đều là ảnh chụp lúc trước của Tiêu Tiêu, thật ra dáng vẻ lúc nhỏ của Tiêu Tiêu rất khó coi, hoàn toàn đúng với câu tục ngữ kia —— con gái 18 thay đổi.
Hạ Uyên xem say sưa nồng nhiệt, thỉnh thoảng còn phê bình vài câu.
Tiêu Tiêu tựa đầu lên bờ vai anh, một lúc lâu mới nói: "Ba mẹ cứ thế mà ly hôn, em đi theo ba, sau lại cùng đi tới California. Sau đó ba tái hôn, còn có em bé."
Tuổi thơ của cô Hạ Uyên biết rất ít, anh kiên nhẫn lắng nghe, Tiêu Tiêu nói xong nhìn anh cười: "Mẹ kế đối với em thật bình thường, cũng không có ngược đãi em, chỉ là sau khi ba có con gần như là không có quan tâm tới em. Về sau lại càng kiếm cớ giao em lại cho mẹ, mỗi tháng bồi thường cho mẹ con em một chút sinh hoạt phí."
"Có biết bao nhiêu không?"
Hạ uyên phối hợp so với năm ngón tay, Tiêu Tiêu nắm được ngón tay thon dài của anh lắc đầu một cái: "Ba trăm đồng."
Hạ Uyên đau lòng ôm cô vào trong lòng, Tiêu Tiêu nhìn bóng dáng hai người trên đất, lúc này mới khẽ thở dài một cái: "Ba dượng là người rất tốt, chính ông còn có hai đứa bé, kết quả vẫn toàn tâm chấp nhận em. Nhiều năm như vậy thật sự khó khăn, nhưng là người một nhà rất vui vẻ, ba dượng ngay thẳng đàng hoàng, mẹ cũng thiện lương dịu dàng, người khác cảm thấy nhà em rất nghèo, mà em cảm thấy rất giàu có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!