Gió tháng tư, vừa rồi vẫn còn ấm áp, lại bỗng chốc lạnh lẽo, Trần Loan chợt tỉnh táo, một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân.
Dù biết hắn sẽ đến, nhưng tuyệt đối không ngờ lại do tiểu quận chúa lừa tới.
Nhưng ngẫm lại, tính tình người nọ lạnh lùng như vậy, những dịp thế này, tất nhiên nếu có thể bớt dính líu, hắn sẽ không dính líu.
Thẩm Giai Giai trầm ngâm rồi nhẹ nhàng vòng tay qua vai nàng, bình tĩnh lý trí phân tích cho nàng nghe:
"Hiện giờ Thái Tử suy thoái, Hoàng Thượng ưu ái Bát hoàng tử hơn. Thời điểm này, muội gả tới đó sẽ không tốt."
Nàng ấy ngày đêm đi theo phía sau Nam Dương vương và huynh trưởng, đối với thế cục trong triều nàng ấy cũng có những cái nhìn riêng. Mấy lời này, kiếp trước nàng ấy cũng từng mơ hồ nhắc tới, chỉ là không thẳng thắn như hiện giờ.
Tất nhiên Trần Loan biết nàng ấy có ý tốt, những lời này, nếu bị một người trở mặt vô tình nói ra, đối với vương phủ cũng là một tai họa không nhỏ.
Bọn họ quen biết nhau từ khi còn nhỏ, coi đối phương như người một nhà, nếu không Nam Dương cũng không vò nát bóc tách giải thích rõ ràng với nàng như vậy.
Theo lợi tránh hại là bản năng của con người, sống lại một đời, nàng càng hiểu chuyện này khó khăn thế nào.
Tấm rèm che mềm mại cuốn lên, nửa góc lụa mỏng phất qua sườn mặt nàng, giọng Trần Loan vừa trầm thấp lại khàn khàn, nàng hỏi: "Hắn ở đâu?"
Thấy nàng cuối cùng cũng mở miệng hỏi, trong lòng Thẩm Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hôm nay Thái Tử cũng tới, hiện tại đang ở cùng phụ vương ta, biết Bát hoàng tử cũng ở trong phủ, chắc chắn sẽ sai người mời hắn ra ngoài ngắm hồ sen mới."
"Lát nữa ta sẽ nhân cơ hội tìm cớ để hai người gặp nhau, thời gian có hạn, nói ngắn gọn thôi.
"Trần Loan có chút khó khăn gật đầu, nghiêng đầu để lộ cần cổ trắng nõn chói mắt, đôi mắt hạnh lúc nào cũng ầng ậng nước, trơn bóng như một viên ngọc nước cực tốt. Nàng khẽ mở đôi môi anh đào, nói:"Nam Dương, cảm ơn tỷ, luôn nghĩ cho muội như vậy…"
Còn chưa nói xong, Thẩm Giai Giai đã mỉm cười nắm tay nàng, sang sảng nói: "Chúng ta là bạn thân nhiều năm như vậy, sao phải nói ra chữ cảm ơn này?"
Trên đường đến Nguyệt Hiên, Trần Loan có chuyện trong lòng, nên dù sao cũng hơi lơ đễnh, cho đến khi Thẩm Giai Giai đột nhiên nhắc tới mục đích của yến tiệc lần này.
"Trong khoảng thời gian ta ở Lĩnh Nam với ngoại tổ mẫu, gây ra chút rắc rối. Sau khi trở về mẫu phi bắt đầu hao tâm tổn trí xem mắt giúp ta, đương nhiên phụ vương và huynh trưởng đều nghe bà. Đáng giận là hiện giờ, khi nhìn thấy những người đó ngực ta lại nghẹn muốn chết."
Trần Loan buồn cười hỏi: "Tài tử tuấn kiệt khắp kinh thành, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của quận chúa Nam Dương nhà chúng ta sao?"
Thẩm Giai Giai bĩu môi, khẽ hừ một tiếng:
"Thực ra cũng không thể nói là chướng mắt. Chỉ là vương phủ hưng thịnh nhất thời, huynh trưởng ta đã đính hôn với đại tiểu thư phủ Thượng Thư. Dù thế nào hôn sự của ta cũng không thể phô trương hiển hách."
"Kết quả, phụ vương và mẫu phi ta lại vừa ý một số thư sinh nhà nghèo hơn, chẳng hạn như Thám Hoa lang lần này, nhưng muội cũng biết đấy, ta không thích mấy thư sinh nho nhã, giao tiếp bình thường cũng mệt muốn chết."
Trần Loan mím môi, thử thăm dò: "Tỷ cảm thấy vị thiếu tướng quân ở phủ Kiến Uy tướng quân thế nào?"
Thẩm Giai Giai nhíu mày, sau đó lắc đầu:
"Nghe nói vị thiếu tướng quân này mới về kinh thành, ta còn chưa gặp hắn, nên không biết con người hắn thế nào. Sao tự nhiên muội lại hỏi chuyện này?"
Trần Loan mỉm cười không nói, kiếp trước, Thẩm Giai Giai và vị thiếu tướng quân này yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau khi thành thân cũng rất ân ái, chỉ tiếc là mãi không có con nối dõi.
Tại Nguyệt Hiên rực rỡ gấm hoa, hương thơm toả ra bốn phía, rất nhiều chủ mẫu hậu viện tụ tập một chỗ tán gẫu, các tiểu thư khuê các ở kinh thành cũng tản mạn, mấy người tạo thành một vòng tròn nhỏ.
Trần Loan và Thẩm Giai Giai nắm tay bước đến, hai viên ngọc quý rực rỡ chói mắt của kinh thành, vừa tới đã thu hút mọi ánh nhìn. Bàn tay Trần Diên vốn đang chạm vào lá xanh hoa hồng, kết quả nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời không kiềm được sức lực, bông hoa rơi khỏi cành, lăn một vòng trên mặt đất.
Nàng ta cắn chặt răng, sau đó lặng lẽ ẩn vào trong góc.
Giữa nam và nữ cách nhau một hành lang dài, Trần Loan và Thẩm Giai Giai đứng ở chỗ râm mát được dây leo bao trùm, cũng giống như ánh mắt của rất nhiều tiểu thư khuê các đang toả sáng khác, bọn họ vừa liếc mắt đã chú ý tới một nhóm năm sáu người bên kia.
Kỷ Tiêu đi phía trước, lúc nào cũng ra dáng quân tử nhẹ nhàng ôn tồn lễ độ, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, trên quạt treo một viên ngọc hình tròn, viên ngọc này đến lúc chết hắn ta vẫn còn giữ bên người.
Mặt trên của ngọc có khắc một chữ Thiền, người khác không biết cũng không nhìn ra manh mối, nhưng Trần Loan lại biết, Thiền chính là tên thân mật của phụ tá kia ở Đông Cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!