Đêm khuya, bởi vì mấy ngày trước tiến hành đại lễ đăng cơ và đại lễ phong hậu, cho nên giảm bớt sự bi thương tiên hoàng băng hà. Đường trong cung tĩnh mịch ngoằn ngoèo, đi sâu vào nơi tận cuối của bóng tối.
Đèn lồng đỏ hai bên bị gió thổi đong đưa, đột nhiên trở thành nguồn ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Kỷ Hoán phất tay áo bước ra khỏi cung Minh Lan. Đường nét gương mặt cứng rắn lạnh lùng như được tráng thêm một lớp ánh sáng sắc bén. Vô số hình ảnh lóe lên trong đầu hắn, những kí ức đó giống như một con dao sắc bén cắm vào ngực hắn, đâm hắn đến mức máu chảy giàn giụa.
Mỗi một hơi thở đều dồn dập mang theo sự đau đớn.
Hồ Nguyên không dám nói câu nào, dưới cơn thịnh nộ, quân vương đi nhanh như bay. Y chạy chậm khó khăn lắm mới đuổi kịp. Một lúc sau cả người toát mồ hôi, gió nhẹ thổi qua, lạnh rét buốt.
Điện Dưỡng Tâm đèn đuốc sáng trưng.
Cung nữ, thái giám hầu hạ đều trang nghiêm nối đuôi nhau lui ra khỏi điện. Hồ Nguyên và Phương Hàm đưa mắt nhìn nhau, khó hiểu trước cơn thịnh nộ vô cớ của đế vương.
Rõ ràng... buổi trưa đi cung Minh Lan còn đang tốt đẹp mà.
Hoàng Hậu nương nương chỉ đến chỗ tam công chúa ngồi một buổi chiều, lúc đó dù sắc mặt chủ tử gia không tốt lắm, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Sau đó bệnh đau đầu của chủ tử gia phát tác, lại không cho phép gọi thái y, chỉ ở trong cung Minh Lan nằm chợp mắt một lúc.
Trong khoảng thời gian đó, Hồ Nguyên vẫn luôn canh giữ bên ngoài cung Minh Lan, một khắc cũng không rời đi. Mặc dù thời gian gần đây y luôn khôn ngoan, sinh ra một trái tim khôn khéo, y cũng thực sự không thể nghĩ ra được trong đoạn thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có thể khiến cho chủ tử gia trầm mặc nội liễm, lạnh lùng, tự kiềm chế bản thân, tức giận thành dáng vẻ này.
Thậm chí…
Còn tức giận với Hoàng Hậu như vậy nữa.
Cho dù lúc trước khi nghe tin Dung Vương và Hoàng Hậu kết thân, chủ tử gia cũng chỉ ẩn nhẫn khắc chế bố trí, ngay cả kế hoạch âm thầm bố trí trong tối đối phó Dung Vương cũng bỏ đi.
Mặc dù cuối cùng tức giận với bản thân, bệnh nặng một trận, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thất thố trước mặt người khác.
Bóng đêm dần dày đặc, trên cành cây trước sân, mấy con quạ đậu trên cao, tiếng kêu của chúng ở trong bóng tối cô đơn vô biên phát ra đặc biệt đột ngột, giật mình khiến một chiếc lá rơi xuống đất.
Chính điện của điện Dưỡng Tâm, Kỷ Hoán ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn có tay vịn được khảm bằng ngọc ấm áp sáng bóng. Mùi long diên hương an thần nhẹ nhàng, thanh thoát, cũng không bằng mùi hoa đào trên người con gái kia.
Buổi trưa, hắn nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn chạm khắc màn đỏ trong cung Minh Lan, những ký ức đua nhau tiến vào trong đầu hắn, khiến hắn ở trong giấc mơ cảm thấy vành mắt như muốn nứt ra.
Mấy ngày nay thành thân với nàng, hắn cũng đã từng nghĩ nếu ngày yến tiệc ở phủ Nam Cung Dương, hắn không ôm phần vạn hy vọng đi đến điểm hẹn ước, mà nàng cũng chưa từng mở miệng nói.
Có phải duyên phận giữa hai người bọn họ đã tận.
Nếu Trần Loan thực sự được mười dặm hồng trang đón vào Đông Cung của Kỷ Tiêu, mà hắn thờ ơ không chút động lòng giống như những lần trước đều im lặng ngậm trái đắng, hay là sẽ mạnh mẽ cướp người về bên cạnh mình bảo vệ.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn sẽ luôn có một tia hạnh phúc như vậy. Loại tình cảm này đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ. Biết người trên thế gian này đen tối dơ bẩn, hắn bò dậy từ trong vũng bùn, tự biết mọi chuyện phải cắn răng tranh đấu, tuyệt đối không bao giờ ôm hy vọng.
Thế gian này vốn không có hạnh phúc ngoài ý muốn.
Chỉ có Trần Loan, thực sự là bảo bối do ông trời ban tặng. Tính tình hắn hướng nội, không biết yêu một người là như thế nào, nhưng lúc nào cũng đặt chuyện của nàng trong lòng, giống như ôm nàng như ngọc trong lòng.
Hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc làm Hoàng Đế trước mặt nàng, đứng trên ngôi cao, cửu ngũ chí tôn nắm quyền sinh sát trong tay. Hắn cúi đầu, muốn làm người đàn ông của nàng, chỗ thành chỗ dựa duy nhất cho nàng trong thâm cung này.
Nhưng biến đổi bất ngờ khiến hắn không chịu đựng nổi nhất, lại cứ từ nàng mà ra.
Trong màn đêm không chút kiêng kỵ, thân thể Kỷ Hoán kéo căng thành một đường thẳng, sau đó không chịu được ngã dựa vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt đều là tơ máu đậm nhạt trộn lẫn vào nhau, cực kỳ kinh người.
Kí ức của hai thế giới hòa làm một.
Bây giờ hắn thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mộng. Hạnh phúc nhỏ nhoi ngày trước giống như lưu ly thủy tinh, lộng lẫy hư ảo, không chịu nổi một kích, vỡ tan thành vô số mảnh thủy tinh bay khắp bầu trời, nở rộ trước mắt hắn.
Hóa ra nàng thật sự gả cho người khác, làm Thái Tử Phi của người kia ba năm, chịu nhiều đau khổ, nếm trăm mùi vị, trong đêm tuyết lớn cuối cùng, gầy đến mức có thể bị gió thổi bay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!