Cung Diệu Thiền nằm ở góc nhỏ phía tây nam của hoàng cung. Bên cạnh chính là Ngự Hồ, khi khi làn gió nhẹ lướt qua thì mặt hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn, khi mây mù dâng lên thì lại yên tĩnh bình yên.
Ngày trước Hứa Hoàng Hậu cảm thấy tính tình Kỷ Thiền hoạt bát, cố ý để nàng ấy ở đây để tu dưỡng tính tình.
Ngoại trừ vị trí không tính là tốt, những thứ còn lại đều rất hoa lệ, nơi nơi đều rất dụng tâm.
Đi theo cung nữ đi đến căn phòng bên cạnh thiên điện, một rừng trúc nhỏ đung đưa trong gió, phát ra tiếng xào xạc, đồng thời cũng ngăn cản những tia nắng mặt trời, khiến cho nơi này nhìn cực kỳ âm u tĩnh mịch.
Kỷ Thiền dậy sớm, lúc này lại đang nằm trên sạp nhỏ. Nhìn thấy Trần Loan đi vào, cũng không kinh ngạc, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang chút vẻ lười biếng, biểu cảm vẫn như ngày thường, chỉ có điều nhìn càng ngày càng gầy đi, chiếc vòng ngọc trên cổ tay suýt chút nữa rơi ra.
Thiếu nữ vốn thanh tú vô song, lúc này càng thêm mỏng manh yếu đuối, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trần Loan nhìn dáng vẻ nàng ấy như vậy, trong lòng sinh ra một loại chua xót không giải thích được, quay đầu nhìn về phía cung nữ hầu hạ trong cung, hiếm khi tức giận: "Các ngươi hầu hạ công chúa thế nào vậy hả?"
Cho dù Xương Đế và Hứa Hoàng Hậu băng hà, Kỷ Thiền với thân phận là đích công chúa duy nhất, cũng không thể nào rơi xuống tình cảnh ngủ trong thiên điện được. Mấy ngày trước Trần Loan đến cung Diệu Thiền còn có hình có dạng, bây giờ đến đây lại nhìn thấy cảnh này, làm sao không tức giận cho được?
Trong tiềm thức nàng cho rằng cung nữ ma ma hầu hạ trong cung bằng mặt không bằng lòng, đạp thấp nâng cao, giữa lông mày lập tức nhíu lại toát lên mấy phần lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
"Bồ Đào, dẫn từng người xuống tra khảo. Trong khoảng thời gian này ai không tận tâm hầu hạ công chúa, trực tiếp đưa đến Thận Hình Tư, nói là mệnh lệnh của ta."
Người đứng trong thiên phòng chật hẹp lập tức quỳ xuống. Kỷ Thiền từ trên giường đứng dậy, chậm rãi bước tới chỗ Trần Loan, dáng người mảnh khảnh, chỉ là giọng nói lại có chút khàn khàn mệt mỏi: "Ở trong cung Diệu Thiền này, tất nhiên không có ai dám làm ta không vui."
Nàng ấy liếc mắt nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhàng phất ống tay áo nói: "Đều lui xuống hết đi, bổn cung và Hoàng Hậu nói chuyện một lúc."
Căn phòng nhỏ này lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc bên ngoài. Trần Loan nhìn thiếu nữ càng ngày càng gầy gò, hai mắt có chút đỏ lên, hỏi: "Tại sao lại ở nơi này?
"Từ nhỏ đến lớn, chi tiêu ăn ở của nàng ấy đều là thứ tốt nhất, từ lúc nào phải chịu cực như vậy? Kỷ Thiền lắc đầu, đặt lòng bàn tay mảnh mai lên lòng bàn tay trái của Trần Loan, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, nói:"Muội nhìn đi.
"Ngón tay trắng trẻo chưa từng đụng vào nước mùa xuân, lúc này làm theo ý của chủ nhân, yên tĩnh đặt lên một bàn tay khác, nhưng lại không tự chủ được run lên. Trần Loan chợt ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt phượng luôn mờ mịt xinh đẹp kia, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói khàn khàn đến khó tin, nàng khó khăn hỏi:"Tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Kỷ Thiền thu tay lại, vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đưa tay ra cầm lấy bình trà nóng vừa mới pha, ấm trà nhỏ tinh xảo không hề nặng nhưng tay của thiếu nữ lại không ngừng run rẩy.
Kỷ Thiền cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, chỉ là nước bên trong bình trà vẫn như cũ văng tung tóe ra ngoài, làn da trắng nõn lập tức đỏ lên.
Trần Loan cảm thấy mắt như có hạt cát bay vào, lại giống như bị hương liệu hun sặc, khiến cho cổ họng nàng co thắt lại, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Nàng bước đến cạnh Kỷ Thiền, đưa tay đặt ấm trà lại chỗ cũ, sau đó vòng tay ôm lấy bờ vai gầy guộc của Kỷ Thiền, giọng nói nghẹn lại, trong lòng chua xót:
"Tỷ bị như vậy từ lúc nào? Tại sao lại như thế? Thái y đã đến khám chưa?"
Kỷ Thiền xoay người dựa vào vai Trần Loan, đôi mắt mờ mịt vì nước mắt. Sau bao ngày, đây là lần đầu tiên lộ ra vẻ mong manh, nàng ấy vén tóc mai đen nhánh bị nước mắt làm ướt lên, nói: "Loan Nhi, ta thực sự rất khổ sở.
"Trần Loan im lặng không lên tiếng, nhưng động tác ôm nàng ấy càng chặt hơn. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của phụ mẫu, nhưng Kỷ Thiền từ nhỏ đã lớn lên trong bình mật ong. Phụ mẫu là người quyền lực nhất trên thiên hạ này, cũng là người yêu thương nàng ấy nhất. Bỗng nhiên cả hai người đều cùng qua đời, cho dù là ai cũng không chịu được."Cung Diệu Thiền này ngày càng vắng vẻ. Mấy ngày trước ta ngủ ở chính điện, vừa nhắm mắt lại là nhớ tới phụ hoàng mẫu hậu. Bọn họ thường tới cung của ta ngồi.
Phụ hoàng hỏi bài học, mẫu hậu ngồi bên cạnh nhìn mỉm cười..."
"Những chuyện này dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng khi ta tỉnh dậy thì biết đó chỉ là một giấc mơ. Ta trầm mê trong đó không muốn tỉnh lại, nhưng bọn họ lại không bao giờ trở lại được nữa."
Trần Loan không biết phải an ủi nàng ấy như thế nào, dường như điều duy nhất có thể làm lúc này là ngồi bên cạnh, cùng nàng ấy rơi nước mắt.
Kỷ Thiền đã kìm nén cảm xúc rất lâu, lúc này cuối cùng cũng có người phát tiết. Trần Loan không đến, trong hoàng cung rộng lớn này, không có ai có thể đồng cảm với nàng ấy. Nàng ấy ngay cả khóc cũng không thể khóc, sợ bị người khác nhìn thấy lại chê cười.
Những người kia dùng hết sức chạy đến cung của nàng ấy, chỉ để muốn nhìn thấy dáng vẻ suy sụp mất hồn mất vía của nàng ấy. Nàng ấy ở trước mặt mọi người vẫn tùy tiện như cũ, sống kiêu ngạo hơn bất cứ ai, chỉ là đêm dài bị bóng đè.
Một khi giật mình tỉnh dậy, thì chính là mở mắt không ngủ được cho đến bình minh.
Chưa đến nửa tháng, nàng ấy đã không dám ngủ tại chính điện.
Ánh mắt Trần Loan lộ ra vẻ kinh sợ và đau đớn. Kỷ Thiền cúi đầu thì thào, chưa bao giờ có dáng vẻ mất hồn mất vía như lúc này: "Loan Loan, ta hối hận rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!