Đại lễ tấn phong Hoàng Hậu diễn ra long trọng, quy trình so với ngày đại hôn của Thái Tử còn rườm rà hơn nhiều. Kiếp trước kiếp này, Trần Loan lại một lần nữa đội mũ phượng.
Kết thúc một ngày, Trần Loan chỉ cảm thấy cả người đau nhức, ngay cả đưa tay lên cũng không có sức lực.
Tiểu cô nương mặc một thân hỷ phục Hoàng Hậu, màu đỏ ý nghĩa của sự vui mừng lấp lánh lộng lẫy dưới ánh nến. Sau khi uống rượu hợp cẩn, cung nữ ma ma ở trong phòng đều nở nụ cười lui ra ngoài.
Lúc này Trần Loan mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng cảm thán: "Giống như là kết hôn hai lần vậy.
"Vị rượu ngọt ngào tinh khiết, Kỷ Hoán cười như không cười liếc nhìn nàng. Người đàn ông này hôm nay rất tốt, khóe miệng hiện lên một nụ cười rõ ràng. Nghe vậy không khỏi vân vê ngón tay của tiểu cô nương:"Ngoại trừ ta, ai có thể lấy nàng lần hai?"
Trần Loan cụp mi, ánh mắt rơi vào bàn tay quấn quýt của hai người, hình như người đàn ông này rất thích hành động này, lần nào cũng quyến luyến không rời nổi ngón út của nàng.
Trước đây không nhận ra, nhưng trong khoảng thời gian này, người đàn ông này càng ngày càng lộ tính trẻ con.
Nghĩ đến đây, Trần Loan bất giác nở nụ cười sâu xa. Dưới ánh nến đỏ rực đong đưa, bông sen vẽ trên gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương đỏ thắm, mắt hạnh ẩn chứa hơi nước mờ mịt, gợi tình, hồn xiêu phách lạc.
Mặc dù Kỷ Hoán thường nhìn thấy mỹ nhân, nhưng cũng phải hít thở không thông một lúc. Ánh mắt hắn tối xuống, giống như bỗng nhiên vô cớ lật đổ nghiên mực, lại dường như dấy lên một ngọn lửa trong bóng tối.
Trần Loan không để ý, nàng cắn m. ôi dưới, hơi ngượng ngùng nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Ừm, cho dù có, thiếp cũng không gả."
Không phải là chàng, thì sẽ không gả.
Lời nói nhẹ nhàng bay bổng, nhanh chóng biến mất trong tiếng gió đêm thút thít bên ngoài cung điện, nhưng lại khiến cho Kỷ Hoán dần dần vui vẻ.
Tiểu cô nương ngồi trên chiếc ghế êm ái, ngượng ngùng và rụt rè nhìn hắn. Người đàn ông vẫn thở dài trong lòng, cảm động trước câu nói bộc trực ngớ ngẩn của nàng.
Hắn đứng dậy, ôm tiểu cô nương đã sớm mệt mỏi rã rời sau khi đứng cả một ngày nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần. Cơ thể mềm mại của nàng bởi vì bộ hỉ phục được khảm bằng ngọc bích, mà mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Nhưng nàng ngoan ngoãn nhích tới gần, mang theo chút nhiệt độ.
Gương mặt mềm mại như mây.
"Thật là đứa nhỏ ngốc."
Kỷ Hoán luôn lãnh nhạt với chuyện nam nữ. Trước đây nghe câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân (*), chỉ cảm thấy hết sức hoang đường. Một người đàn ông chí hướng phải đặt trên quốc gia thiên hạ, làm sao có thể bị chuyện nữ nhi tình trường ràng buộc?
*Bản gốc là ,
- Ôn nhu hương, anh hùng trùng.
Giờ phút này, khi đối diện với đôi mắt ngân ngấn nước ấy, hắn mới biết thế nào là trói buộc. Đó chính là nàng đứng trước mặt hắn, cái gì cũng chưa nói, nhưng trái tim hắn đã mềm mại như nước rồi.
Cho dù có chết trong ôn nhu hương, sợ rằng cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Thời khắc nửa đêm, ánh trăng bạc chiếu xuống, giống như từng tầng áo lụa mỏng, bao bọc vạn vật, như nước ấm mềm mại.
Trần Loan cúi đầu nhỏ giọng nức nở mấy tiếng.
Trong giọng nói mang theo ngọt ngào là tiếng nghẹn ngào khàn khàn. Nàng đưa lưng về phía người đàn ông quấn chăn bông đến góc tận cùng của giường.
Đại lễ phong hậu rất phức tạp.
Cả một ngày trời, thân thể vốn đã bủn rủn không tưởng tượng được, khó khăn lắm mới chịu đựng được từ đầu đến cuối, kết quả là còn bị ức hiếp hung hãn như vậy nữa.
Kỷ Hoán nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế này, khi hắn duỗi cánh tay dài của mình ra, cả người và chiếc chăn bông đều bị hắn ôm vào lòng.
Hắn đưa tay chùi những hạt sương pha lê trên hàng mi cong cong của tiểu cô nương, rồi lại chạm lên cái mũi ửng hồng vì khóc của nàng.
"Loan Loan, đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc.
"Hắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng. Trần Loan hất tay hắn ra, cuộn tròn người lại. Lúc lâu sau mới buồn bực nói nhỏ:"Vậy Hoàng Thượng cũng không thể..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!