Chương 41: (Vô Đề)

"Dỗ ta vui vẻ."

"Ta sẽ không trừng phạt nghiêm khắc."

Ánh trăng sáng chậm rãi đổ xuống tấm màn lụa, rồi uốn lượn khắp mặt đất, tựa như một lớp lụa mỏng trong suốt, bao phủ lên sườn mặt của người đàn ông, vô cớ tăng thêm ba phần lạnh lùng.

Trần Loan đột nhiên ngước mắt, trong nháy mắt nàng còn nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.

Trong đôi mắt hạnh ngập nước của tiểu cô nương không thể che giấu vẻ kinh ngạc, mê mang, trông thật sự đáng yêu, ngược lại rất giống dáng vẻ bánh bao sữa khi còn nhỏ. Trái tim Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, vẻ lạnh lùng giữa đôi lông mày giảm đi tám chín phần mười.

Đã lâu rồi hắn không được nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.

Gió đêm chậm rãi phất qua tóc mai trên thái dương, sau đó lại thổi những sợi tua rua ở ngọc bên hông nàng đong đưa trái phải, ngay cả chiếc chuông bạc treo trên màn giường cũng phát ra tiếng leng keng giòn tan, suy nghĩ của Trần Loan đột nhiên bị kéo về, đối diện với đôi mắt hàm súc uy nghiêm của người đàn ông.

Vẻ mặt nghiêm túc uy phong như vậy, cho dù nhìn thế nào cũng không nên nói ra lời này.

Nàng nghiêng đầu, đuôi mắt uốn lượn như nước dưới ánh trăng, khiến con người trở nên dịu dàng quyến rũ. Nàng có phần không chắc chắn, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng vừa nói gì?"

Kỷ Hoán tìm một chiếc ghế mềm ngồi xuống, mày kiếm hơi nhướng lên, ung dung đáp lời, nhưng giọng nói lại không lạnh lùng nổi, nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo: "Chẳng phải trước kia nàng vẫn luôn nói với Kỷ Thiền anh hùng khó qua ải mỹ nhân, sớm muộn gì cũng khiến ta ngã xuống phàm trần hay sao?"

Hắn cong môi, hiếm khi lộ ra độ cong nhàn nhạt, cười nhạt nhìn tiểu cô nương, nói tiếp: "Nếu hôm nay ta thực sự không vượt qua được ải mỹ nhân của Loan Loan…"

"Vậy thì mối quan hệ giữa Khang Thiền và phủ Trấn Quốc Công là giả. Loan Loan cảm thấy thế nào về vụ cá cược này?"

Mọi người đều biết, trong hàng loạt các lý do thoái thác từ miệng tả tướng, chỉ có mối quan hệ không minh bạch giữa phụ tá Khang Thiền và phủ Quốc Công là thực sự trí mạng, vừa không thể tự mình chứng minh sự trong sạch, cũng không thể bởi vậy mà định tội, mỗi khi có người nhắc đến, chỉ có thể yên lặng đội chiếc mũ đen nửa thật nửa giả này.

Cho dù trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, việc này do Dung Vương Kỷ Tiêu dốc sức gây ra, nhưng cũng không có ai muốn nhảy vào vũng bùn, đắc tội với phe Tả Tướng thanh thế lớn mạnh lấy lại công bằng cho một phủ Trấn Quốc Công căn cơ không vững, lung lay sắp đổ.

Mất nhiều hơn được.

Nhưng nếu có thể chứng minh Khang Thiền không hề có quan hệ huyết thống với vị di nương kia của phủ Trấn Quốc Công, thì tất cả mọi tin đồn sẽ tự tiêu tan, mà những lời nói xấu xa vô căn cứ, lòng người sáng suốt tự nhiên sẽ bỏ qua.

Ý tứ trong lời nói của hắn không thể rõ ràng hơn, Trần Loan khẽ chớp lông mi, không biết nghĩ tới điều gì, vành tai trắng nõn như ngọc từ từ đỏ lên, nàng nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng luôn thích xem chuyện đáng chê cười của thần thiếp."

Khi đó, nàng còn nhỏ tuổi, cơ thể vẫn chưa nẩy nở hoàn toàn đã là mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, tình đầu chớm nở, lại xuất thân từ thế gia, thế nên đã buông không ít lời hào sảng với Kỷ Thiền và Thẩm Giai Giai, nhất định phải sưởi ấm trái tim giá lạnh của Kỷ Hoán.

Cũng không biết đã nói bao nhiêu lời mạnh miệng.

Thế nhưng chính chủ lại biết tất cả ư?

Kỷ Hoán không tỏ rõ ý kiến, ngón trỏ thon dài như ngọc gõ nhẹ lên bàn trà, tiết tấu rất nhịp nhàng, nhưng lại khiến người ta có chút cảm giác áp bách, giọng người đàn ông êm dịu trầm thấp, xen lẫn ba phần dỗ dành: "Thế nào?"

Trần Loan khẽ cắn m. ôi dưới, đi vài bước tới gần người đàn ông, đôi mắt hạnh cong cong ầng ậng nước, trên khuôn mặt nhỏ có ba phần trong sáng dễ thương, mỗi một bước đều giống như giẫm trên mây.

Bất kể thế nào, dù sao nàng cũng phải tranh thủ cơ hội cho bản thân mình.

Huống chi hai người còn bên nhau từ nhỏ, nàng biết rõ sở thích người đàn ông, dỗ hắn vui vẻ, cũng không phải chuyện gì khó.

Một vụ đánh cược chẳng ra gì như vậy, nàng lại chiếm hết lợi thế.

Bàn tay trắng nõn thon dài của mỹ nhân, mang theo hương thơm lướt qua chóp mũi người đàn ông, nàng đưa tay móc lấy ngón út có chút thô ráp của hắn, gần như chỉ cần một động tác nhỏ bé như vậy cũng có thể khiến thân thể Kỷ Hoán đột nhiên cứng đờ, ánh mắt tối sầm u ám.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, không chút dao động, mặc nàng làm bậy.

Trần Loan bất chợt cong môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền mềm mại, bật ra hơi thở như lan bên tai người đàn ông: "Hai ngày trước thần thiếp tới chỗ Thiền Nhi, tình cờ lấy được ba vò rượu Tang La."

"Tửu lượng của Hoàng Thượng tốt như vậy, chỉ rót vài chén, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng đến buổi lâm triều ngày mai đúng không?

"Giọng nói của tiểu cô nương cực dễ nghe, dịu dàng kéo dài quấn lấy trái tim, đã là đàn ông đều không nỡ lòng từ chối. Cho dù đối tượng là Kỷ Hoán – người trước nay luôn thờ ơ với tình cảm con người. Hắn nhỏ giọng ừm một tiếng trong cổ họng, quấn một lọn tóc dài của nàng quanh ngón tay mảnh khảnh, ý tứ sâu xa nói:"Không sao, tối nay Loan Loan rót chén nào, ta uống chén đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!