Chương 36: (Vô Đề)

Gió thổi ngày càng mạnh, mưa bụi bị thổi dán chặt vào song cửa sổ, vết ướt nhỏ vụn dày đặc lộ ra, bầu trời phô bày ra một màu tái nhợt khác thường, mây đen tích tụ phía chân trời, chậm rãi rải rác về nơi xa.

Trần Diên ngồi sụp xuống đất, xung quanh là mảnh sứ của chén trà vỡ nát và nước trà ẩm ướt nhỏ giọt, thậm chí còn có vài lá trà dính trên chiếc váy hoa đẹp đẽ kia, khiến nó mất đi vẻ tươi sáng gọn gàng.

Nàng ta chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào Trần Loan, sống lưng thẳng tắp.

Nàng ta có thể chán chường chật vật trước mặt tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không thể khom lưng một chút nào trước mặt Trần Loan.

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng ta, Trần Loan v. uốt ve bộ giáp trên tay, xúc cảm lạnh buốt khiến thân thể nàng hơi cứng lại, sau đó nàng nâng mí mắt, hơi hờ hững nói:

"Mặc dù ngươi là thứ nữ, nhưng lại được cha và tổ mẫu sủng ái. Nếu không có những ý đồ xấu hại người kia, chưa chắc đã không thể gả vào nhà quyền quý, có được một mối nhân duyên tốt."

Trần Diên liên tục cười lạnh vài tiếng, lồng ngực phập phồng vài cái, đầu ngón tay kéo căng đến mức biến thành màu xanh trắng, giọng nói đầy vẻ oán độc:

"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi hà tất phải ở đây làm bộ làm tịch? Ngươi và ta đều là tiểu thư phủ Quốc Công, chỉ vì khác biệt đích thứ mà ta phải chịu thua kém ngươi đủ chỗ sao?"

"Ngươi nói tâm tư ta ác độc, ngươi thì có gì tốt lành?

"Người bị sự ghen ghét và oán hận làm mê muội đầu óc, nói gì cũng vô bổ. Trần Loan lười tốn nhiều miệng lưỡi với nàng ta."Ngươi nói không sai, ta không phải người tốt nên sẽ không bỏ qua cho ngươi." Trần Loan hững hờ nói xong, ánh mắt ngược lại rơi trên người Trần Thân, sắc mặt ông xanh xám, từng màn kịch ngày hôm nay đủ khiến ông hoa mắt chóng mặt, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Trấn Quốc Công, tiểu nữ nhi từ trước đến nay hiểu chuyện lại ngoan ngoãn này của ngài, hôm nay có thể khiến ngài thay đổi cách nhìn rồi chứ?" Dứt lời, Trần Loan được Lưu Nguyệt đỡ xoay người, ra khỏi thư phòng, không quay đầu lại.

Ngay cả tiếng cha cũng không gọi, trực tiếp gọi một tiếng Trấn Quốc Công, tinh thần Trần Thân hoảng hốt, sau đó từ đáy lòng dâng lên cảm giác không thể nói bằng lời.

Đích nữ từ nhỏ đã vô cùng xuất sắc này của ông, có lẽ trái tim thật sự cảm thấy băng giá, nên mới hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với ông.

Tua rua treo trên hầu bao nhẹ nhàng lắc lư theo bước chân, Trần Loan dựng thẳng sống lưng hơn bất cứ ai, nhìn từ xa, bóng dáng mảnh khảnh ấy ngay cả cọng tóc cũng lộ ra sự thanh cao kiêu ngạo.

Phía trước thư phòng là một rừng trúc nhỏ, thời tiết này, chiếc lá hẹp lại đều xanh đến mức nhỏ nước, thân thể Trần Loan đột nhiên dừng lại, sau đó vịn vào một cành trúc, giống như không chịu nổi gánh nặng mà khom người xuống.

Lưu Nguyệt vội vàng đỡ lấy cánh tay còn lại của nàng, lo lắng đến mức luôn miệng hỏi: "Nương nương sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?

"Trần Loan lắc đầu, sau khi im lặng một lúc thì ngẩng đầu lên, nơi đuôi mắt hiện ra ánh bạc, còn có chút ửng đỏ. Dù nói thế nào, phủ Quốc Công cũng là nơi đã nuôi dạy nàng hai kiếp, hôm nay người muốn nhét thứ muội có ý đồ xấu cho phu quân của nàng là người cha chảy cùng dòng máu với nàng. Mà người vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn đưa nàng vào nơi vạn kiếp bất phục, là muội muội ruột của nàng. Sống đến mức này, Trần Loan tự ngẫm lại cũng chỉ biết cười khổ."Nương nương không cần chấp nhặt với nhị tiểu thư. Nàng ta có âm mưu quỷ kế nhiều hơn nữa thì cũng không ngồi lên đầu người được.

"Lưu Nguyệt nhìn ra chút manh mối, vội vàng lên tiếng trấn an. Trần Loan lắc đầu, cánh môi đỏ bừng đã mất đi màu máu, trở nên tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng hơi khàn khàn:"Không, hôm nay nàng ta rất thông minh."

Những lời Trần Diên nói, từ nào cũng đâm thẳng vào tim gan, phàm là đàn ông đều không thể nào thật sự ngoảnh mặt làm ngơ, cười trừ cho qua.

Huống hồ người đó còn có tính tình cao ngạo như vậy.

Những lời nói của Trần Diên ngày hôm nay, thoạt nhìn có vẻ như bị kí. ch thích luống cuống không lựa lời, thật ra đã chuẩn bị từ lâu. Hôm nay nếu thực sự để Trần Diên vào Đông Cung như mong muốn, những lời này sẽ là con át chủ bài lật đổ nàng.

Chẳng qua hôm nay lại biến thành chiêu giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, Trần Diên cũng vì thế mà phải trả cái giá không nhỏ mà thôi.

Hiện tại nàng không có phủ Quốc Công làm chỗ dựa, chỉ có thể thận trọng từng bước, mỗi một bước đi đều nơm nớp lo sợ giống như giẫm trên băng mỏng.

Trần Loan có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, đưa tay xoa mi tâm, hỏi: "Bây giờ điện hạ đang ở đâu?"

"Có lẽ đang ngồi trong nhà chính, nương nương, chúng ta muốn đi tìm sao?

"Một cơn gió lướt qua mặt, lá trúc vang xào xạc, có vài chiếc lá đung đưa bay từ trên cao xuống, mang theo chút ẩm ướt, tạo thành xoáy rơi xuống bùn đất sền sệt. Nhận thấy từng chút hạt mưa tinh mịn như châm kia, Lưu Nguyệt không khỏi khẽ ồ lên một tiếng, nói:"Nương nương, trời mưa rồi, chúng ta về phòng trú mưa trước đi."

Trần Loan gật đầu, vừa đi vừa dặn dò nói: "Khoảng thời gian này cho người nhìn chằm chằm Ngọc Sắc Các và Lê Hoa hiên, không được lơi lỏng, bất cứ điều gì khả nghi phải lập tức bẩm báo."

Nếu như không ngoài dự đoán, Trần Diên và vị Khang di nương ở Ngọc Sắc Các kia sẽ không ngồi chờ chết như vậy.

Việc này không thể xảy ra sai sót nữa.

Trong khoảnh khắc mưa trở nên rất lớn, tựa như nước sông chảy ngược, rơi vào giữa trời đất chỉ còn lại một màu trắng xóa, ngoại trừ màn mưa giống như trân châu bắt đầu xâu chuỗi kia thì chỉ có đại thụ chập chờn trong mưa gió, mấy cây rải rác tản ra ánh sáng ảm đạm của màu xanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!