Bánh xe chậm rãi lăn tròn, xe ngựa dừng lại trước cánh cửa đồng nặng nề phủ Trấn Quốc Công, trên cửa treo bảng hiệu, mấy chữ phủ Trấn Quốc Công to như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, nước sơn màu vàng khúc xạ ra ánh sáng lưu ly dưới ánh mặt trời, uy vũ mạnh mẽ, tượng trưng cho một thời vinh quang đã từng hưng thịnh.
Chẳng qua bây giờ, trong các thế gia quý tộc kinh thành đã xem như xuống dốc rồi.
Với chuyện Trần Diên treo cổ, thân thể vốn đã không tốt của lão thái thái xem như hoàn toàn sụp đổ, cả ngày nằm trên giường, ngay cả xuống giường cũng không được, hôm nay tất nhiên cũng không đợi trước cửa phủ.
Phủ Quốc Công suy tàn về mặt nhân số, bởi vậy cũng không có nhiều người ra ngoài nghênh đón, còn toàn là những người Trần Loan vừa nhìn thấy đã muốn cau mày.
Xe ngựa còn chưa dừng lại hoàn toàn thì đã có gã sai vặt bưng ghế nhỏ chạy tới, Kỷ Hoán vén nhẹ trường bào, xuống xe ngựa trước, sau đó tự mình đưa tay đỡ Trần Loan xuống.
Hành động này nghiễm nhiên như một loại biểu thị công khai không tiếng động, đồng tử những người đứng trước cửa nghênh đón đều co lại, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một tâm tư riêng.
Xem ra không thể tin lời đồn được.
Mặc kệ trong cung vo tròn kín kẽ thế nào thì trong các phủ không bao giờ thiếu người thành tinh, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể đoán ra được những thứ lắt léo trong đó.
Mọi người đều biết, đích nữ phủ Trấn Quốc Công vốn được hứa hôn cho Dung Vương Kỷ Tiêu làm chính phi.
Ngay trước đại hôn lại bất ngờ thay đổi người, nghe thì thấy hoang đường, nhưng việc này thật sự lặng yên không một tiếng động hoàn thành.
Dính dáng đến cả hai vị Thái tử, thanh danh của Trần Loan đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Theo lý thuyết, Thái Tử Phi bị dán mác lẳng lơ như vậy, dù con người có kiêu ngạo thanh cao đến đâu đều khó tránh khỏi việc mất bình tĩnh, điều đó không có nghĩa là ngoài mặt bọn họ sẽ có hành động khiến nàng khó xử, nhưng ít nhất trong thâm tâm cũng không chào đón lắm.
Nhưng thoạt nhìn lần này lại hoàn toàn không giống như có chuyện như vậy.
Tương kính như tân, vô cùng hòa hợp.
Trần Thân đứng đầu, khuôn mặt chữ quốc cung kính nghiêm chỉnh, ông ta chỉnh tay áo, ôm quyền cao giọng nói: "Thần tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến Thái Tử Phi nương nương."
Mấy người phía sau cũng quỳ xuống theo, cung kính hành đại lễ.
Hôm nay Trần Loan mặc một bộ cung trang, trên đó thêu mấy đóa mẫu đơn chớm nở, làm nổi bật lên khuôn mặt tựa hoa sen của nàng, eo nhỏ thắt gọn, phối hợp với đồ trang sức lựu hồng ngọc Xương Đế ban tặng. Quả nhiên quý khí bức người, so với lúc trước khi thành thân thì tựa như lại nảy nở thêm vài phần.
Quận chúa Cẩm Tú vẫn chưa gả tới, hôm nay cùng Trần Thân xuất phủ nghênh đón, còn có Khang di nương và Trần Diên, Trần Xương Hằng phải tới học đường từ sớm nên không có mặt.
Mày kiếm của Kỷ Hoán quét qua, hắn tiến về phía trước vài bước, dùng một tay đỡ Trần Thân dậy, lạnh nhạt nói: "Quốc Công hãy đứng lên."
Giọng nói của người đàn ông thu lại sự uy áp nhàn nhạt, có mấy phần khác biệt với vẻ hờ hững xa cách trước đó, lộ ra vẻ không hờn không giận từ trên cao nhìn xuống, khiến cho lòng người không khỏi run lên.
Lưng Trần Thân cứng đờ, nụ cười trên mặt phai nhạt đi mấy phần.
Trần Loan và Kỷ Hoán nhanh chóng được mời vào nhà chính, ngồi trên hai chiếc ghế gỗ lim sóng vai ở vị trí đầu. Trần Thân ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Kỷ Hoán, trên mặt là nụ cười giới quan lại vô cùng thoả đáng.
Trần Loan quay mặt đi, ngược lại nhìn về phía Trần Diên hôm nay cực để tâm tới việc ăn mặc. Trên mặt nàng ta đầy vẻ xấu hổ, khuôn mặt tương tự Trần Loan ba bốn phần ẩn chứa vẻ lẳng lơ khác biệt, mang vẻ phong lưu muốn từ chối lại còn nghênh đón, trong lòng trong mắt đều là người đàn ông bên cạnh Trần Loan.
Không hề để ý đến việc đó là tỷ phu của nàng ta, hôm nay tới lại mặt cùng đích tỷ.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Loan lạnh đi, ngón tay tựa gốc hành đặt lên chén trà có hoa văn uốn lượn, nàng nâng mắt đối diện với Trần Diên, khói lửa vô hình lập tức nổi lên xung quanh, ngón tay nàng hơi dùng lực, đầu ngón tay hiện lên màu đỏ yêu kiều.
Trà là loại trà thượng đẳng được tiến cống, hơn nữa còn do Xương Đế ban thưởng, một trong những thứ xưa nay Trần Thân thích nhất, hương trà lan toả khắp phòng, hơi nóng mang theo chút mùi trúc bay lên.
Trần Loan cong mắt, thả chén trà trong tay ra, nàng hành lễ với người đàn ông vô cùng tôn quý bên cạnh, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Điện hạ, tổ mẫu ốm đau nằm trên giường, thiếp thân không yên lòng, muốn đi xem một chút."
Ánh mắt Kỷ Hoán rơi vào giữa hàng lông mày xinh đẹp của nàng, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, lời ít ý nhiều: "Đi đi.
"Vốn muốn đi cùng nàng. Trần Loan được Lưu Nguyệt đỡ đứng dậy, bước chân không nhanh không chậm, lúc đi ngang qua Trần Diên, nàng tạm dừng một lát, nhíu mày hỏi:"Nhị muội không cùng bổn cung đi tới viện Phúc Thọ sao?
"Kỷ Hoán còn đang ngồi trong nhà chính, phàm là người có chút đầu óc thì hẳn đều hiểu mấy chữ tránh hiềm nghi có ý gì. Nhưng Trần Diên lại không hiểu. Trần Diên nhanh chóng nhìn người đàn ông ngồi vị trí đầu tiên, sau đó mím môi nói:"Bẩm nương nương, đại phu nói thân thể tổ mẫu phải tĩnh dưỡng, không chịu được ầm ĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!