Chương 31: (Vô Đề)

Trong cung Dục Khánh lượn lờ hương hoa nhài thanh nhã, tiểu cô nương trong ngực thật sự rất mệt mỏi, hô hấp dần ổn định, thân thể mềm mại như vắt mì, vòng eo nhỏ nhắn tựa như bấm một cái là có thể gãy, Kỷ Hoán hoàn toàn không dám dùng lực để ôm.

Thật sự là nâng trong lòng bàn tay sợ rơi, đặt trong lòng sợ vỡ.

Lông mi của tiểu cô nương cong lên như một cái bàn chải nhỏ, thoáng tới gần xem, mỗi sợi đều thấy rõ ràng.

Thứ bị bao trùm bên dưới hàng lông mi này là đôi mắt hạnh khiến người ta nhìn cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.

Tiểu cô nương ngủ không lâu.

Hồ Nguyên mang theo sắc mặt vội vàng đi đến bẩm báo chính sự, còn chưa đi tới gần đã thấy trong ngực của Thái Tử gia anh minh thần võ chưa từng gần nữ sắc nhà mình có thêm một cái đầu phụ nữ, còn có một mái tóc thật dài.

Theo đó còn có ánh mắt thoáng trở nên sắc bén của Thái Tử gia.

Hồ Nguyên cười ngượng ngùng hai tiếng, Thái Tử gia đã nếm mùi vị của phụ nữ, dù sao cũng nên nạp thêm nữ tử yêu kiều quyến rũ vào Đông Cung hầu hạ nhỉ, trên phương diện dòng dõi có thể càng nhiều càng tốt.

Nhưng Vạn Tuế Gia thúc giục mãi không được.

Da mặt Trần Loan mỏng, lúc này mặt đào má hạnh, nàng hơi cắn môi, giãy giụa động đậy thân thể, giọng nói xấu hổ mang theo sự e sợ, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, mau buông thiếp xuống, cẩn thận lát nữa bị người nhìn thấy."

Tình cảnh này bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?

Từ xưa đến nay nào có Thái Tử Phi làm càn như thế?

Kỷ Hoán không vội, thong thả giúp nàng sửa sang quần áo, cánh tay mạnh mẽ như kìm sắt, mặc cho nàng âm thầm dùng sức thế nào cũng không thể tránh thoát được. Trần Loan chán nản, cố sức giật giật tua rua trên hầu bao của hắn, chôn đầu vào giữa áo bào của hắn, chỉ lộ ra bóng lưng nhỏ bé yếu đuối.

Đã lâu không thấy hành động trẻ con như vậy của nàng, Kỷ Hoán bật cười, đặt người lên chiếc giường nhỏ, giọng nói vô thức trở nên ôn hòa:

"Cô mới ra lệnh cho phòng bếp nhỏ làm ít bánh ngọt, nếu như nàng đói thì ăn một chút lót dạ trước. Đợi lát nữa Cô sẽ đến cung Dục Khánh dùng bữa tối cùng nàng."

Thái tử gia không giỏi ăn nói, giọng điệu dỗ nàng không khác gì dỗ trẻ con, đây cũng là lần đầu tiên hắn dỗ dành người khác như vậy.

Hắn còn nhớ, ngày hôm nay tiểu cô nương vẫn chưa ăn gì.

Thật sự là yêu kiều lại khó nuôi.

Trần Loan tỉnh táo hơn một chút, đáy mắt cũng đột nhiên nhuốm chút ý cười nhàn nhạt, nàng cong khóe miệng, để lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, nói: "Nếu như điện hạ tới muộn thì thịt chiên giòn ma ma tự tay làm sẽ không còn nữa."

Kỷ Hoán khẽ cười vài tiếng, v. uốt ve mái tóc nàng.

Rèm được vén lên lại rơi xuống, người đàn ông sải bước rời đi, dưới thân Trần Loan lót đệm giường mềm mại, dùng chất vải thượng thừa nhất, mỗi một chỗ đều tinh xảo đến mức không thể bắt bẻ được.

Hai tay nàng vòng qua đầu gối, nghĩ đến rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, lời hứa hẹn bất ngờ của Kỷ Hoán, lời nói cảnh cáo của Hoàng Hậu, cùng với lời nói mê sảng không lựa lời nàng nói với hắn vào hai tháng trước.

Hắn là người kiêu ngạo như vậy, trên người chảy dòng máu hoàng thất cao quý nhất, chẳng lẽ thật sự trong lòng có thể không có khúc mắc, cười một cái cho qua những chuyện trước kia hay sao?

Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như việc này xảy ra trên người nàng, tất nhiên là không thể cho qua được. Trong thiên hạ có rất nhiều nữ tử, cần gì phải tự rước lấy nhục dùng mặt nóng dán vào mông lạnh chứ?

Trần Loan đưa tay gạt tấm rèm châu, khoác thêm áo ngoài đi đến bên cửa sổ, cửa sổ hướng về phía Nam nửa mở, gió nóng quấy phá, phun trào tranh nhau chen lấn lách vào trong điện, lại chạm vào hơi lạnh mà chậu băng tỏa ra, dung hợp lại với nhau giống như kỳ tích.

Trong điện Phù Quang, Kỷ Hoán ngồi trên ghế khắc hoa bằng gỗ tử đàn, vẻ mặt hung ác nham hiểm, mi tâm nhíu chặt, bộ triều phục Thái Tử trên người toả ra ánh sáng lạnh lùng cứng rắn.

Hắn nhìn chằm chằm Hồ Nguyên không những không giận mà còn cười nói: "Ông ta thật sự nói như vậy?

"Thân thể Hồ Nguyên đã sớm cươ. ng c. ứng đến không thể cứng hơn nữa, trong lòng không ngừng kêu khổ, vốn tưởng rằng cho dù phủ Quốc Công không thông minh thì cũng nên có chút năng lực phân biệt. Đâu biết được chuyện đến nước này còn dám ỷ vào đó mà ra điều kiện. Thật sự quá coi trọng bản thân mình rồi. Nếu không phải vì Thái Tử Phi, vị gia này sao có thể khách sáo nhẫn nhịn phủ Quốc Công từ đầu đến cuối như vậy? Kỷ Hoán lại liếc nhìn thư mật trong tay, cười nhạo lạnh giọng nói:"Thái Tử Phi mới vào Đông Cung được hai ngày, bọn chúng như không kịp chờ đợi mà nhét Trắc Phi vào Đông Cung của Cô.

Thật sự xem Đông Cung này của Cô là chỗ không người, muốn đến là đến, muốn đi là đi à?"

Hồ Nguyên cúi mặt rũ mi, cân nhắc ngôn từ một lúc rồi nói: "Điện hạ, nô tài còn nghe nói một chuyện, việc này lưu truyền từ phủ Quốc công, lại bị bịt miệng nhanh chóng, người truyền tin tức ra đều bị diệt khẩu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!