Mà hứa hẹn những lợi ích khiến Hoàng Hậu cũng không thể từ chối, không ai biết được hắn phải hao tổn bao nhiêu ngày đêm mưu tính chuẩn bị, tất nhiên đó không phải chuyện dễ dàng đơn giản.
Có cung nữ tay chân nhẹ nhàng bước lên bày chậu băng, đàn hương thượng đẳng nhiễm ý lạnh, trở nên cực kỳ mát mẻ trầm ngọt. Hoàng Hậu cười dịu dàng cho người bưng điểm tâm tinh xảo lên, tựa như nữ tử hùng hổ dọa người trước đó chưa từng tồn tại.
Ánh mắt Trần Loan phức tạp, lông mi cụp xuống, trong lòng không nhịn được mà thầm than một tiếng, cảm xúc ngổn ngang.
Lần cảnh cáo này của Hoàng Hậu, làm sao lại không phải ý của Xương Đế chứ?
Xương Đế có ánh mắt ra sao, làm quân vương cả đời, mặc dù biết được đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, nhưng phải tiếp nhận chuyện con trai mình huynh đệ tương tàn, trở mặt thành thù vì một nữ nhân mà không có chút khúc mắc nào, quả thực có chút khó khăn.
Từ xưa tới nay hồng nhan họa thủy, thế nhưng lão Bát thiếu đầu óc, có lẽ là coi trọng sắc đẹp của búp bê phủ Trấn Quốc Công, nhất định phải cưới làm thê tử.
Mà chuyện Kỷ Tiêu cất giấu binh khí áo giáp, lý do trong đó ngoại trừ người trong cuộc thì ai có thể nói rõ ràng?
Đặt mình vào tình cảnh hết đường chối cãi vốn đã thất bại thảm hại rồi.
Đương nhiên, bên thắng có tư cách đưa ra điều kiện, điều kiện của Kỷ Hoán là cướp mối hôn sự này từ trong tay Kỷ Tiêu.
Con cái đã lớn biến thành diều hâu, quản nhiều cũng vô ích. Xương Đế đồng ý một cách thoải mái, lại không tránh khỏi việc gõ đầu vị Thái Tử Phi tân nhiệm nghi ngờ lòng quân này.
Nếu như có thể thức thời thì cả hai bên đều vui vẻ, ông cũng không muốn trước khi chết làm ra chuyện chia cắt uyên ương, nhưng nếu có người không nghe lọt thì có rất nhiều quý nữ dòm ngó vị trí Thái Tử Phi.
Không lâu sau Kỷ Hoán quay trở lại cung Minh Lan, khi tiến vào thì bước chân như gió, mặt mũi lạnh lùng, mãi đến khi thấy Trần Loan ngồi bên cạnh Kỷ Thiền, miệng cắn miếng bánh ngọt hoa hồng, trên môi là ý cười mềm mại, hắn hơi dừng bước chân, khí lạnh quanh người thu lại hơn phân nửa.
Mỹ nhân cười câu hồn, dù là Thái Tử điện hạ không gần nữ sắc, trong thoáng chốc cũng không rời nổi mắt, sau khi lấy lại tinh thần thì vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, yên lặng nở nụ cười.
Hiện giờ ngược lại mình càng ngày càng sống lùi rồi, động một cái là giống như tiểu tử vắt mũi chưa sạch, sa vào lưới tình của nữ nhân.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hoàng Hậu nhìn thấy thần thái của hắn như vậy, trong tay bà phe phẩy chiếc quạt phù dung, tua rua trên cây quạt rủ xuống không trung, lắc lư lay động theo, giọng nói hiền hòa, cười hỏi: "Thái Tử đã qua thăm phụ hoàng con rồi sao?"
"Thăm rồi.
"Xương Đế tin tưởng số mệnh, chịu đựng đến bây giờ, thân thể đã thành một cái thùng rỗng. Ông tự biết không còn sống được lâu nữa, hận không thể truyền hết đạo lý đế vương cả đời cho đứa con trai mà ông luôn không nhìn tới, nhưng lại là người tài có một không hai này. Kỷ Hoán không thích nghe. Hắn có thể đi một đường đến ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào tài năng mưu lược, sát phạt quyết đoán hoàn toàn không thua kém Xương Đế. Hoàng Hậu cười sai người dọn chỗ. Bà đã quen với thái độ như vậy của hắn, tiếp tục nói:"Sau này nếu có thời gian rảnh hãy đưa Loan Nhi đến chỗ bổn cung ngồi nhiều hơn.
Cung Minh Lan yên tĩnh, bổn cung lại không thích ở chung với những phi tần kia, có người trò chuyện trong lòng cũng phấn khởi hơn."
Trong lòng Trần Loan rối loạn như ma, ăn trưa cũng mất tập trung, sau khi gảy mấy hạt cơm trắng thì không động đũa nữa.
Ra khỏi cung Minh Lan, mặt trời treo trên không toả ánh nắng khắp nơi, bóng tường thành phủ xuống con đường hẹp dài, tựa như giữa trời đất to lớn như vậy chỉ có chỗ này để tránh mát.
Vẻ mặt tiểu cô nương ỉu xìu, vừa rồi ở trong điện đã mất hồn mất vía, ăn trưa cũng chỉ động đũa vài cái, Kỷ Hoán nhíu chặt mày, dừng bước chân.
Trần Loan quả thực không chú ý, va thẳng vào người Kỷ Hoán. Thái Tử mặc áo mãng bào oai phong nghiêm nghị, đường nét lạnh lùng, nàng đột nhiên hoàn hồn, trên quần áo người đàn ông nhiễm hương trúc nhàn nhạt, lượn lờ nơi chóp mũi, cổ họng nàng chợt hơi ngứa ngáy.
Trước cung điện vắng vẻ, cửa lớn màu đỏ đóng chặt, cung nữ thái giám theo xa xa phía sau, thấy cảnh này thì rối rít quay đầu đi.
"Sao tính tình vẫn như khi còn bé thế? Không cẩn thận như vậy." Giọng Kỷ Hoán lạnh lùng, giống như nước lạnh đổ xuống đầu trong ngày mùa hè chói chang này, có thể giội tắt mỗi một chút nóng nảy trong lòng.
Trần Loan ấp úng, không nói gì.
Cũng không biết nên nói gì.
Nàng nuốt nước bọt, nhìn dáng vẻ nhíu mày lạnh lùng của Kỷ Hoán, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Điện hạ đột ngột dừng lại, trước đó cũng không lên tiếng.
"Khi nói những lời này, ánh mắt tiểu cô nương trong suốt, đồng tử trắng đen rõ ràng, tâm tình phức tạp được giấu kín trong đó hiện lên từng chút một. Kỷ Hoán bóp nắn xương ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, rồi lại nhanh chóng buông ra. Sắc mặt hắn dần trở nên hung ác, nhưng giọng điệu lại vẫn rất ôn hòa, dưới bóng râm của cánh cửa lớn màu đỏ, hắn chậm rãi hỏi:"Mẫu hậu làm khó nàng à?"
Trần Loan khẽ chớp lông mi, móng tay xanh mướt như đầu hành khều nửa mặt khăn tuyết trắng, nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Điện hạ đừng nói lung tung, mẫu hậu đối xử ôn hòa với mọi người, huống chi Thiền Nhi cũng ở đó, ai có thể bắt nạt thiếp được chứ?
"Mấy lời nói đó cũng không thể xem là bắt nạt, nhiều nhất chỉ tính là cảnh cáo. Huống chi việc này vốn do nàng làm không đúng, nghe dạy dỗ tự kiểm điểm lại cũng là việc nên làm. Người đàn ông cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, sau đó cong môi, đưa tay vén sợi tóc bay rủ xuống gương mặt nàng ra sau, nói:"Trời nóng, về Đông Cung trước đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!