Chương 25: (Vô Đề)

Giữa trưa ngày 16 tháng 5.

Đó là lúc mặt trời lên cao nhất, mỗi mảnh ngói lưu ly trong hoàng cung đều bị chiếu rọi phản chiếu ra ánh sáng huyền ảo đầy màu sắc.

Toàn bộ hoàng thành giống như một con rồng lớn sặc sỡ ẩn mình dưới vực sâu, uy nghiêm và trang trọng, đồng thời còn có vị trí tối cao mà vô số người muốn leo lên, từng mảnh gạch xanh ngói lưu ly ở nơi này đều nhuốm màu máu đỏ tươi.

Cung nữ thái giám vội vã qua lại trên con đường hoàng cung hẹp dài, tiếng bước chân quanh quẩn ở đầu ngõ, rồi chợt ẩn vào ngã rẽ, ánh sao lộn xộn trên vai cũng biến mất trong bóng của bức tường hoàng cung.

Tại cung Minh Lan, người phụ nữ ngồi trên ghế phượng có khí chất dịu dàng, đôi mắt phượng thoáng thu lại vẻ uy nghiêm, có lẽ thân ở địa vị cao đã lâu, trên gương mặt xinh đẹp không để lộ chút cảm xúc nào.

Lão thái thái vẫn đang quỳ trên mặt đất, hơi lạnh buốt giá xâm nhập vào đầu gối, vừa rồi bà còn cảm thấy mình như đang sống trong mùa đông giá rét, hiện tại đã dần ấm lên.

Sau khi băng tuyết tan đi, suy nghĩ của bà nhanh chóng linh hoạt, bàn tay tựa cành trúc khô khẽ run lên vì kích động, đã từng nghĩ đến hàng vạn kết quả tồi tệ, nhưng chỉ không tính đến kết quả liễu ám hoa minh (*) như vậy.

(*)Ý nghĩa ban đầu của "Liễu ám hoa minh

"là miêu tả cảnh mùa xuân cây liễu rủ hoa nở, là ẩn dụ sau những xoay vần, gian nan, đang lúc tuyệt vọng thì tình thế lại thay đổi tốt đẹp. Thấy vậy, Hoàng Hậu cũng mím môi cười khẽ, dịu dàng nói:"Lão phu nhân mau đứng lên đi, bổn cung ham lạnh, trong điện đặt khá nhiều chậu băng, mặt đất rất lạnh, đừng để đầu gối bị thương."

Lão thái thái luôn miệng thưa vâng, các nếp nhăn trên mặt xếp thành một đóa hoa, tính tình bà như vậy, bất chợt cũng bị niềm vui từ trên trời rơi xuống đập trúng mông.

"Tạ ơn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thương xót."

Nghe thấy lời này, ánh mắt Hoàng Hậu hơi loé lên, ngón tay được bảo dưỡng tốt tựa như cọng hành thon dài, gõ từng chút vào thành cốc màu xanh tím, nghĩ đến Kỷ Tiêu – người bị Hoàng Đế hạ lệnh bắt giữ ngày hôm qua.

Đứa bé kia, nếu hắn ta biết vì tội lỗi mà mình nhất thời xúc động phạm phải, không chỉ mất đi quyền thế địa vị hiện tại, mà ngay cả mối hôn sự này cũng không giữ được, liệu có hối hận hay không?

Lần này xem như thua hết cả bàn cờ.

Hoàng Hậu thầm thở dài trong lòng, một bước sai kéo theo mọi bước đều sai. Cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng Đế vốn rất nguy hiểm, nếu không nắm chắc hoàn toàn, kiếm đi nét bút nghiêng vốn không thể thực hiện.

Lão thái thái vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa đỏ thắm của cung Minh Lan đã bị hơi nóng cuồn cuộn ập tới trước mặt, da mặt phủ kín nếp nhăn không khỏi run.

Trước giờ mùa hè tại kinh thành luôn rất nóng, nếu không phải năm nay Hoàng Đế bệnh nặng, chỉ sợ hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị đi hành cung tránh nóng.

Các thế gia quý tộc ở kinh thành đều đang theo dõi, có nhiều gia đình ở trên cùng một con phố với phủ Quốc Công. Buổi sáng phái gã sai vặt ra nhìn chằm chằm thấy rất rõ ràng, sáng sớm khi lão thái thái phủ Quốc Công vào cung yết kiến Hoàng Hậu sắc mặt nghiêm túc đến lạ, hiện tại trở về, nụ cười trên mặt quả thực còn dễ thấy hơn cả ánh mặt trời trên bầu trời.

Sự thay đổi rõ ràng như biến thành một người khác.

Chắc hẳn nhận được câu trả lời vô cùng hài lòng.

Ngôi đình nhỏ của Thanh Phong Các được xây dựng trên đống non bộ với những hòn đá lởm chởm kỳ lạ, từ trên cao nhìn xuống, có thể quan sát được toàn bộ phong cảnh phủ Quốc Công, tấm rèm che màu hồng nhạt bị gió thổi bay, mỗi một lớp đều đính không ít châu ngọc tròn trịa sáng bóng.

Dưới bóng cây, Trần Loan ngồi ngay ngắn trên chiếc đệm hươu mềm mại gảy đàn, tiếng đàn như âm thanh trong hang động trống trải, thăm thẳm quanh co bát ngát, triền miên nức nở, kéo dài không thôi.

Hoàn thành khúc nhạc, ngón tay trắng nõn của nàng đặt trên dây đàn, hàng mi khẽ rung rồi khép lại, Lưu Nguyệt hầu hạ bên cạnh tuy không hiểu âm luật, nhưng đã quen nhìn mặt đoán ý, biết tâm trạng nàng không tốt, còn tưởng rằng nàng vì chuyện của phế Thái Tử Kỷ Tiêu mà phiền lòng bèn nhẹ giọng trấn an: "Cô nương đừng lo lắng, lão thái thái sắp hồi phủ rồi, chắc chắn sẽ mang về tin tức tốt."

Trần Loan không nói gì, mãi đến khi một làn gió lạnh xẹt qua tai, khóe miệng nàng hơi cong, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, từ cửa đình nhìn ra xa, giọng hơi khàn, khẽ lẩm bẩm: "Đúng vậy, tin tức tốt nên tới rồi."

Tất nhiên nàng biết lão thái thái sẽ mang về một tin tức long trời lở đất thế nào, cũng không biết khi Khang di nương và Trần Diên biết được, biểu cảm sẽ buồn cười thế nào.

Nàng rất nóng lòng muốn xem.

Lão thái thái trở về trước bữa cơm trưa, dọc đường không nói lời nào, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến viện Phúc Thọ. Sau đó lại lấy lý do thân thể không khoẻ, từ chối hai người nghe tiếng mà đến là Khang di nương và Trần Diên ngoài cửa.

Trần Loan thay chiếc váy dài chấm gót màu hồng phấn, vòng tay đá quý màu thạch lựu quấn hai vòng trên cổ tay nõn nà trắng như tuyết, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của mỹ nhân, nhỏ nhắn mềm mại đến tận xương.

Tại cửa viện Phúc Thọ, giọng điệu của bà tử ra ngoài đáp lời rất máy móc, ngay cả đối với Khang di nương đang mang thai cũng không phá lệ hay châm chước:

"Di nương và nhị cô nương trở về đi, lão phu nhân tuổi tác đã cao, ban ngày mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Bên ngoài quá oi bức, hiện giờ thân thể di nương quý giá, nên suy nghĩ cho đứa nhỏ nhiều hơn, nằm ở Ngọc Sắc Các dưỡng thai mới phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!