Sắc trời không tốt, một tầng mây đen bao phủ dày đặc, gió thổi qua cũng dần trở nên nặng nề, bề mặt đá cuội dưới chân khi giẫm lên đều rỉ ra bọt nước.
Dấu hiệu mưa gió sắp kéo đến.
Trần Loan đi chậm hơn Kỷ Hoán vài bước, không nhanh không chậm theo sau, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, góc áo màu trắng bị gió thổi bay, thu bớt vẻ hờ hững ngày thường, các góc cạnh dịu dàng, mềm mại nho nhã, khí phách thư sinh.
Trong lòng Trần Loan bình thản đến không ngờ, nàng cong khóe miệng, thấy hắn quen thuộc nơi này, có chút tò mò hỏi: "Điện hạ thường tới phủ quận chúa sao?"
"Không thường tới, đây là lần thứ hai.
"Cùng là người trong hoàng thất, quận chúa Cẩm Tú được Hoàng Đế thương tiếc vô cùng, khó tránh khỏi việc thường xuyên gặp mặt ở trong cung, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Hơn nữa tính tình Kỷ Hoán lạnh lùng, tùy tiện ghé thăm phủ quận chúa sẽ gây ra những lời chỉ trích, tất nhiên hắn không thể đến thường xuyên. Trần Loan mím môi, cong nhẹ, trong giọng nói hiếm khi lộ ra chút thấp thỏm:"Điện hạ đã từng gặp nhị muội của ta chưa?"
Đối với vị Thư phi nương nương vẻ vang nhất hậu cung kiếp trước, Trần Loan không thể không thừa nhận, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng.
Có lẽ bởi vì con người và sự việc này đã khiến nàng hiểu rõ, mình bị phủ Quốc Công quẳng đi và trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhưng trong tiềm thức, có những nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng nàng đã vô thức bỏ qua.
Loại lạnh nhạt vô cùng đó như mắc trong cổ họng, không phải sự phản bội và vứt bỏ của phủ Trấn Quốc Công có thể cho nàng.
Kỷ Hoán khẽ nhướng mày, đôi mắt sáng của tiểu cô nương trong veo, nàng hơi cắn m. ôi dưới, dáng vẻ hơi lo lắng.
"Ngày trước nàng đặc biệt quan tâm đến người nhị muội đó, từng dẫn theo không ít lần.
"Kỷ Hoán bình tĩnh phân tích, màu sắc u ám chợt lóe qua ánh mắt. Trần Loan hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ mi tâm, nói:"Thật hồ đồ."
Nàng đột nhiên dừng bước chân, dáng người thướt tha lả lướt, khuôn mặt lộ ra vẻ rất phức tạp, nàng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra suy nghĩ trong lòng:
"Điện hạ cảm thấy nhị muội của ta thế nào? Có thể miễn cưỡng lọt vào mắt ngài được không?"
Kiếp trước đã vào mắt, nói không chừng kiếp này cũng vậy.
Kỷ Hoán nâng mí mắt, im lặng một lát rồi nói thật: "Phụ thân nàng từng tới tìm ta."
Thân thể Trần Loan cứng đờ, cơn gió mềm mại ấm áp lướt qua gương mặt, nàng hoàn hồn, đột nhiên bật cười thành tiếng, giọng nói nhẹ nhàng lay động như tiếng chuông bạc: "Phụ thân muốn phù chính di nương trong phủ, để nhị muội dùng thân phận đích nữ phủ Quốc Công hầu hạ điện hạ?"
Tiểu cô nương thông minh nhạy bén hơn hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều. Kỷ Hoán thẳng thắn gật đầu thừa nhận, ánh mắt thâm thúy, giọng nói đặc biệt êm tai, tựa như rượu ngon lâu năm khiến người ta say mê: "Ta từ chối.
"Khi nói ra lời này, ánh mắt người đàn ông rơi vào gương mặt nhỏ có chút tái nhợt của Trần Loan, nóng bỏng bền chặt tựa khói lửa, không có cách nào bỏ qua. Mà lúc này tiểu cô nương lại ngước mắt, trực tiếp đón nhận tầm mắt của hắn, không chút né tránh, hỏi:"Nếu phụ thân đã hạ quyết tâm, lời hứa hẹn chắc hẳn là lợi ích mà điện hạ không thể từ chối, chuyện tốt và mỹ nhân, sao lại không làm?
"Ý tứ thăm dò của nàng quá rõ ràng, tuy giọng nói rất dịu dàng, nhưng trong lời nói lại có ý hăm doạ. Kỷ Hoán biết tính tình không tranh với đời của nàng, nếu không thật sự khiến nàng tức giận, chuyện gì cũng có thể bình tĩnh thương lượng. Phủ Quốc Công lại nghĩ ra ý tưởng tồi tệ gì mà hắn không biết?"Nàng ta không có cửa lọt vào mắt ta.
"Người đàn ông tiếc chữ như vàng, nhưng đến thời điểm này, tất nhiên hắn không muốn nhận lỗi về mình vì sự ngu ngốc của Trấn Quốc Công, khó tránh khỏi việc mở miệng chứng minh mình trong sạch. Trần Loan cong môi, chiếc khăn trong lòng bàn tay chợt buông lỏng, sau đó nở nụ cười yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều:"Điện hạ miệng vàng lời ngọc, nói lời phải giữ lấy lời."
Sắc trời ngày càng u ám, cây trâm mạ vàng trên đầu Trần Loan rũ xuống vài sợi tua rua, phát ra ánh sáng dịu dàng lung linh, đôi mắt hạnh của tiểu cô nương hơi cụp xuống, dường như cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, nói: "Chỉ cần không phải Trần Diên, điện hạ có thể coi trọng bất cứ ai."
Còn chưa bước vào phủ hoàng tử đã hào phóng như vậy, không ghen ghét đố kỵ, có đầy đủ phong thái của một đương gia chủ mẫu.
Trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng bởi vì hắn trò chuyện với tiểu công chúa nước láng giềng vài câu đã khiến tiểu cô nương ghen tị quá mức, mấy ngày trời sắc mặt đều không tốt, ngày ngày đi theo sau hắn không rời.
Bởi vì mối hôn sự do Hoàng Hậu thuận miệng đồng ý, mà giữa hai người bọn họ, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Sắc mặt Kỷ Hoán dần trở nên lạnh lùng, khóe miệng cong cong có chút châm chọc, nói: "Đúng là lão phu nhân biết cách dạy dỗ."
Nói đến đây, hai người cùng im lặng.
Lại một trận mưa xối xả đúng như đã hẹn, Trần Loan không ở lại phủ quận chúa dùng cơm trưa, ngược lại lên xe ngựa trở về phủ Quốc Công.
Sau hai trận mưa lớn liên tiếp, tất cả bụi bặm trong không khí đều được gột rửa và trấn áp, sức nóng thiêu đốt ngập trời bị bong tróc như lột kén, Thanh Phong Các bỏ các chậu băng, vài tấm chăn nhung mới cũng được thêm vào sập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!