Tuyết lớn liên tiếp vài ngày phủ một lớp trắng bạc lên từng góc mái cong cong của Tử Cấm Thành, trên các ngọn cây đầu cành cũng kết băng, thời tiết cực kỳ lạnh lẽo.
Trong Ngự Thư Phòng, địa long cháy mãnh liệt, huân hương lượn lờ, Hồ Nguyên cúi người nhón chân dâng lên một chén trà nóng, hương thơm toả ra bốn phía, không dám quấy nhiễu quân vương nửa phần.
Kỷ Hoán liếc nhìn chén trà đang tản ra hơi nóng sương mù mênh mông, chợt mở miệng hỏi: "Chuyện cho người đi điều tra, có kết quả chưa?"
Người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay khi nói ra lời này lại cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, dáng vẻ như rất hứng thú, trong lòng Hồ Nguyên hồi hộp, theo thói quen hạ thấp đầu xuống.
"Bẩm Hoàng Thượng, đã điều tra xong."
"Rượu do Thư nương nương đưa tới, bên trong trộn lẫn chút thuốc cấm của tiền triều.
"Thuốc cấm của tiền triều, không dễ dàng lấy được. Ngự Thư Phòng yên tĩnh ước chừng thời gian uống hết nửa chén trà nhỏ, sắc mặt Kỷ Hoán khó phân biệt, cuối cùng kéo khóe môi, nhếch lên một độ cong trào phúng rất nhỏ:"Nàng ta lại có lá gan như vậy."
Chiếm vị trí phi tần duy nhất trong hậu cung khổng lồ này, phong hào lại là một chữ Thư, tất nhiên là có vô vàn phú quý và tôn vinh, nhưng trong lòng những người hầu hạ vạn tuế gia đã lâu đều hiểu rõ mà không nói, sở dĩ vị Thư nương nương kia có thể đứng vững gót chân tại hậu cung, cũng chỉ vì diện mạo có năm sáu phần tương tự Thái Tử Phi mà thôi.
Nhưng mặc dù vậy, vị Thư nương nương đó cũng không thể đến gần thân thể vạn tuế gia, cũng may trời sinh thông minh khéo léo, lại rất biết lợi dụng ưu thế của mình, hiện tại mới có thể giữ được vinh quang mặt ngoài.
Nhưng lần này sao dám phạm phải chuyện lớn như vậy?
Kỷ Hoán đứng dậy, kim long thêu trên vạt áo và cổ tay áo giương nanh múa vuốt hung dữ thị uy, ngón trỏ thô ráp của hắn ấn lên cánh tay.
Đêm qua nàng bị bỏ thuốc cấm, cả hai người lại không có kinh nghiệm không có trình tự gì, khó tránh khỏi việc hơi lỗ m. ãng.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, bị vây hãm chặt chẽ, giọng yến trong veo mềm mại cất lên, khiến hắn căn bản không thể dừng lại.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Hoán dần dịu lại.
"Nói đi, chuyện Đông Cung.
"Hắn đứng bên cửa sổ lời ít ý nhiều, nửa gương mặt chìm trong ánh sáng của tuyết trắng bên ngoài. Làn khói lả lướt bốc lên từ huân hương khuếch tán trong không khí, Hồ Nguyên tiến lên vài bước bẩm báo:"Bẩm vạn tuế gia, sáng nay nô tài vừa áp tải một số người hầu ở Đông Cung đi thẩm vấn, từ trong miệng bọn họ phát hiện ra, sau khi đại cô nương gả vào Đông Cung, mọi việc vẫn diễn ra như thường, nhưng lại chia phòng ngủ cùng phế Thái Tử suốt ba năm, ngay cả trong những ngày lễ thường ngày, hai người cũng chỉ nói chuyện vài câu ít ỏi rồi kết thúc, tan rã trong không vui.
"Lòng bàn tay của Kỷ Hoán dưới ống tay áo hết siết chặt lại nới lỏng, sắc mặt không thay đổi, nhưng nỗi lòng lại bị mấy câu cuối cùng làm rối loạn. Hồ Nguyên nói tiếp:"Có vài lần, trước sức ép của Hoàng Thái Hậu, sốt ruột ôm hoàng tôn, phế Thái Tử từng có ý thúc đẩy chuyện tốt với đại cô nương …"
Nói đến đây, Hồ Nguyên không thể không căng da đầu nói hết lời: "Nhưng tính tình đại cô nương đặt ở đó, mấy lần đều nghĩ cách né tránh.
"Cho nên mới giữ được thân thể trong sạch. Kỷ Hoán ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn, nhắm mắt lại như thể vô cùng mệt mỏi, giống như một con ác long ẩn nấp dưới vực sâu, vảy và móng vuốt trên khắp cơ thể đều phát ra ánh sáng lạnh lẽo dày đặc. Trà trên bàn vẫn toả ra hơi nóng trắng xoá, Kỷ Hoán đột nhiên mở miệng, hỏi:"Vị trí Hoàng Hậu vẫn đang bỏ trống, ngươi đi theo trẫm đã nhiều ngày, theo những gì ngươi thấy, ai có thể đảm nhận vị trí này?
"Hồ Nguyên sửng sốt, sững sờ lúc lâu không lên tiếng. Khi vị chủ tử này mới đăng cơ, các đại thần liên kết lại dâng tấu yêu cầu lập Hậu, nhưng phi tần hậu cung vốn ít ỏi, chỉ có vẻn vẹn một phi tần, Hoàng Thượng cũng chưa từng nhắc tới chuyện này. Hôm qua vừa mới gặp phế Thái Tử Phi, hôm nay đã có ý lập Hậu, nếu nói chỉ là trùng hợp, dù thế nào hắn ta cũng không tin. Trong lòng Hồ Nguyên chợt nảy ra một ý tưởng hoang đường. Có lẽ vẻ mặt của hắn ta quá mức kinh ngạc vi diệu, Kỷ Hoán nhíu mày trầm giọng:"Thôi, hỏi ngươi cũng không nói ra được lý do gì.
"Thế cục trong triều chưa ổn, việc này không vội, cứ từ từ đi. Tương lai bọn họ còn rất nhiều thời gian. So với việc này, có một người cần phải xử trí trước."Trần thị sử dụng thuốc cấm dâm loạn cung đình, đức không xứng với vị, trong lúc cấm túc…" Kỷ Hoán chợt thay đổi lời nói, đôi mày kiếm hẹp dài nhướng lên, khiêu khích tuyết lạnh rạt rào.
"Chết bất đắc kỳ tử.
"Chỉ một câu đơn giản đã quyết định sống chết, Hồ Nguyên không dám nhiều lời, trên cánh tay nổi một tầng da gà li ti. === Trần Loan lại trở về Cam Tuyền Cung nơi nàng từng sống hơn mười ngày. Xảo Vân cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, lại bày thêm vài đĩa điểm tâm nhỏ xinh tinh tế lên bàn, nhẹ giọng nói:"Cô nương ăn trước chút điểm tâm lót dạ, hôm nay tuyết lớn, có lẽ cơm trưa sẽ đưa đến hơi muộn."
Cả người bọc trong chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết, dáng người yểu điệu nhìn chằm chằm đình nghỉ chân nhuốm màu tuyết bên ngoài cửa sổ, chỉ lộ ra gương mặt phù dung non mịn.
Xảo Vân thấy nàng thờ ơ, vừa nghĩ tới việc khuyên nhủ vài câu, lại thấy đôi mắt như pha lê của Trần Loan ngập nước, sưng đỏ, những lời an ủi nhẹ nhàng ấy lại không thể ra khỏi miệng.
Trần Loan nhớ tới chuyện hoang đường đêm qua, hàng mi dài rậm run rẩy chớp vài cái, cuối cùng khép chặt lại.
Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Khi nàng còn ở trong khuê các (*), từng có tình cảm sâu đậm với Kỷ Hoán, việc này không còn là bí mật ở kinh thành.
(*): Phòng ngủ của cô gái chưa lấy chồng.
Niên thiếu thích một người như vậy, cho dù nàng e ngại những lễ nghi danh môn vọng tộc mà không nói ra lời, nhưng từ tận đáy lòng vẫn cho rằng, bọn họ là thanh mai trúc mã, nên ở bên nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!