Chương 19: (Vô Đề)

Bóng đêm ngoài cửa sổ nổi gió nam, màn trời nặng nề điểm xuyết vài ngôi sao ảm đạm ố vàng, mùi đàn hương trong viện Phúc Thọ còn chưa tiêu tán hoàn toàn, thản nhiên vấn vít rồi tản mạn, thỉnh thoảng có một hai tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ lọt vào tai.

Lão thái thái có vẻ vô cùng mệt mỏi, vẫy tay với Trần Thân, cực thấp và cực nghiêm túc nói: "Lời con nói, phải chắc chắn làm được."

"Lui xuống đi, ta có chút mệt mỏi."

Đối mặt với lão thái thái, tất nhiên Trần Thân không dám nói một chữ không, ông đứng dậy cáo lui, cuối cùng vẫn chốt hạ một câu: "Vậy việc này, phiền mẫu thân vất vả."

Lão thái thái nhắm mắt, không muốn đáp lại.

Trong mắt Trần Loan liên tục hiện lên nhiều màu sắc khác nhau, thật ra tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều nằm trong dự kiến của nàng, lão thái thái kiên trì hơn mười năm, không muốn phù chính Khang di nương đã có một trai một gái dưới gối, có thể thấy được chút quyết tâm.

Đột nhiên nàng rất tò mò, năm đó rốt cuộc vì sao mẫu thân lại chết, để mười mấy năm qua lão thái thái luôn có cảm giác mắc nợ nàng.

"Tổ mẫu hãy nghỉ ngơi thật tốt, Loan Nhi cáo lui trước.

"Trần Loan hành lễ, lời nói nhỏ nhẹ. Lão thái thái đột nhiên mở mắt, sự sắc bén trong đôi mắt già nua vẩn đục là thật, bà mở miệng với vẻ mặt phức tạp, hỏi:"Loan Nhi, con nói thật cho tổ mẫu biết, chuyện phù chính Khang di nương, con có ý kiến gì không?"

Trần Loan sửng sốt, sau đó cười khẽ, khóe miệng nở rộ hai má lúm đồng tiền, vừa quyến rũ lại tinh ranh: "Thưa tổ mẫu, Loan Nhi không có ý kiến gì khác."

"Lẽ ra di nương nên được phù chính từ lâu, là tổ mẫu thương xót Loan Nhi, nên chuyện này mới trì hoãn đến hiện tại. Bây giờ di nương có thai, về tình về lý thì vị trí chủ mẫu này đều nên thuộc về di nương, Loan Nhi há lại là người không hiểu lý lẽ?"

Lời nói của nàng rất thành khẩn, đôi mắt trong veo như dòng suối nhỏ chảy giữa khe núi, bất cứ ai nhìn vào cặp mắt ấy đều vô thức tin tất cả những lời nàng nói.

Lão thái thái cũng không ngoại lệ.

Lão thái thái dừng chuyển động chuỗi tràng hạt trên tay, vươn tay vuốt ve gương mặt Trần Loan, đối với đứa nhỏ này, bà nâng niu ở trên tay, đau ở trong lòng, dù có đối xử thế nào cũng cảm thấy mắc nợ.

Chính vì cách đối xử cùng sự cưng chiều như vậy mới khiến trong lòng Trần Thân sinh ra bất mãn, ngược lại còn đối xử lạnh nhạt với đích nữ duy nhất, thay vào đó là sủng ái một nhà thiếp thất lên tận trời.

"Loan Nhi, tổ mẫu già rồi."

Ấn đường phủ đầy nếp nhăn của lão thái thái lộ vẻ tang thương, bà nói tiếp:

"Rất nhiều chuyện, tổ mẫu muốn quản cũng chỉ có lòng mà không có sức. Ít ngày nữa con sẽ tiến vào Đông Cung, mọi chuyện sau này đều phải dựa vào bản thân mình."

Trần Loan khẽ gật đầu, vuốt ve mu bàn tay của lão thái thái, giọng nói trầm xuống không ít: "Loan Nhi hiểu suy nghĩ của tổ mẫu, tổ mẫu yên tâm."

Lão thái thái ngẩng đầu nhìn nàng, đứa nhỏ ngày trước bập bẹ học nói, nay đã khôn lớn thành một tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục, sắp gả vào Đông Cung, sau này nhất định cao quý không thể bàn.

"Cuối cùng vẫn phải thật lòng xin lỗi lời gửi gắm của mẫu thân con."

Ánh mắt Trần Loan hơi lóe lên, rất muốn hỏi lão thái thái về chuyện của mẫu thân nàng, nhưng trước đây mỗi lần nhắc tới lại khiến lão thái thái phiền lòng, nên nàng chỉ có thể nuốt những lời nói đã lên tới cổ họng xuống dưới.

Tương lai, luôn có cách để biết.

Khi Trần Loan trở về Thanh Phong Các, màn đêm đã dày đặc, trên tay Lưu Nguyệt và Bồ Đào xách theo đèn lồng đi bên cạnh nàng, ánh trăng bị mây đen che khuất, chỉ còn lại những đường nét tiêu điều.

Nàng cất giấu mọi chuyện trong lòng, hỗn loạn như ma cắt không đứt, càng gỡ càng rối. Trước mắt lúc thì là vẻ mặt đắc ý của Khang di nương và Trần Diên, lúc lại là lời nói đầy vẻ tang thương của lão thái thái.

Cuối cùng tất cả những hình ảnh đó đều tiêu tán, chỉ còn lại gương mặt kiên nghị mang theo ý cười của Kỷ Hoán quanh quẩn thật lâu, đuổi cũng không tan.

Trần Loan tự giễu, mình đúng là kẻ si tình.

Ngày hôm sau, lão thái thái sai người đưa thiệp mời tới các phủ, cũng mơ hồ thả ra tiếng gió, mỗi nhà đều có người khôn khéo, lập tức hiểu ra dụng ý của phủ Quốc Công.

Sự khác biệt về quan niệm giữa đích nữ và thứ nữ, con của chính thất và con của thiếp thất đã ăn sâu bén rễ trong đầu mọi người, hiện giờ cho dù di nương có được phù chính, nhưng con cái do bà ta sinh ra đều đã trưởng thành, vẫn không thể đánh đồng với đích tử đích nữ chân chính được dốc hết sức lực và tài nguyên ra bồi dưỡng.

Đó chỉ là những suy nghĩ trong lòng, còn đây vẫn là một sự kiện trọng đại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!