Chương 16: (Vô Đề)

Khoang thuyền thơm mát thoáng lạnh lẽo, Kỷ Tiêu thật lâu không lên tiếng, mặc dù hiện tại Trần Loan chỉ ước mình có thể thoát khỏi nơi khiến cả người không được tự nhiên này, nhưng nàng cũng không thể tuỳ tiện lên tiếng, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại yên tĩnh đến lạ thường.

Trần Loan ngước mắt, nhẹ giọng nói: "Nếu điện hạ có khách tới, thần nữ xin cáo lui trước."

Kỷ Tiêu ngắm nghía tua rua trên chiếc quạt ngọc, nghe vậy khóe miệng nhếch lên, cười khẽ đầy ẩn ý: "Không cần, chỉ sợ Bát hoàng đệ kia của ta vì cô nương mà đến.

"Bị chụp một chiếc mũ lớn như vậy, ai cũng ăn không tiêu. Chậu băng tản ra từng cơn lạnh lẽo, yếu ớt phân tán trong không khí, quấn trên quần áo, chui vào trong xương cốt, Trần Loan giả bộ không hiểu, lông mày tựa trăng non nhíu lại, hỏi:"Sao điện hạ lại nói lời này?"

Mỹ nhân mặt mày như tranh vẽ, điềm đạm ôn hòa, đôi mắt lưu ly ẩn giấu sự không vui. Kỷ Tiêu tính toán trong lòng, lúc này đắc tội với phủ Trấn Quốc Công quả thực là hành động không khôn ngoan, hắn ta nghẹn lời nói đã lên tới cổ họng xuống, cười ấm áp, chậm rãi nói: "Có lẽ tiểu quận chúa lo lắng cho cô nương, đặc biệt bảo phụ huynh tới tìm.

"Trần Loan biết rõ ẩn ý trong lời nói của hắn ta, nhưng lại không thể không cong môi phối hợp. Kỷ Tiêu đè nén hơi thở trong lồng ngực, phất tay ra ngoài, lạnh nhạt căn dặn:"Mau mời họ tiến vào."

Bàn tay trắng nõn của thị nữ vén tấm rèm hạt, Kỷ Hoán và Nam Dương Vương sánh vai bước vào, khoang thuyền vốn trống trải bỗng trở nên chật hẹp, bầu không khí ngày càng nghiêm túc, Nam Dương Vương liếc nhìn sắc mặt không vui của Kỷ Hoán, mở miệng cười sang sảng: "Hôm nay Thái Tử điện hạ thật có hứng thú, không ngờ ngài cũng quan tâm đến cuộc đua thuyền rồng này?"

Kỷ Tiêu ghét nhất việc phải giao thiệp với con cáo già này, lập tức nhếch khóe miệng, không nóng không lạnh nói: "Vương gia và Bát hoàng đệ cũng thật có hứng thú."

Trần Loan hành lễ với Nam Dương Vương và Kỷ Hoán, giống như trút được gánh nặng, giọng nói cũng nhẹ hơn rất nhiều: "Thần nữ thỉnh an Vương gia, Bát hoàng tử."

Ánh mắt Kỷ Hoán quét qua mỗi một chỗ trên người nàng, thấy sắc mặt tiểu cô nương chỉ hơi bất ngờ, ngoài ra không có gì khác thường, vẻ lạnh lùng trong mắt dần tiêu tán, hàm dưới người đàn ông kiên nghị, mày kiếm nhíu chặt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Hoàng huynh đưa đích nữ phủ Quốc Công xuống thuyền hoa, một mình một phòng, không hợp lễ nghi, sau khi phụ hoàng biết được, lại tức giận cho xem.

"Đường đường là Thái Tử, trước mặt nhiều người như vậy, bị hoàng đệ vây cánh cứng cáp chất vấn, điều đáng giận nhất là lấy lão Hoàng Đế và Hoàng Hậu ra áp chế hắn ta, trên trán Kỷ Tiêu nổi lên vài đường gân xanh. Hắn ta đứng dậy, trường bào màu xanh nhạt khẽ đung đưa, giận tới mức bật cười:"Từ khi nào hoàng đệ bắt đầu quan tâm tới chuyện riêng tư của Cô vậy?"

Kỷ Tiêu nhìn về phía Trần Loan bằng ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu sắc, phe phẩy chiếc quạt ngọc trên tay rồi quay đầu nhìn Kỷ Hoán, cười nhạt ám chỉ: "Một tháng sau, nàng sẽ là chính phi danh chính ngôn thuận của Đông Cung."

"Cô mời đại cô nương lên thuyền dặn dò vài câu, sau này tiến vào Đông Cung cũng có thể nhanh chóng thích ứng, như thế thì có gì không ổn?

"Trần Loan mặt không biến sắc cách xa hắn ta một chút. Kỷ Hoán không có kiên nhẫn tốn nhiều miệng lưỡi với hắn ta, hơi nhướng mày kiếm nhìn về phía Trần Loan, tiểu cô nương yên tĩnh lại ngoan ngoãn, hắn nhẹ giọng nói:"Lại đây.

"Ánh mắt của mọi người trong khoang thuyền đều tập trung lên người Trần Loan, nàng có chút mờ mịt ngước mắt lên, rơi vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông. Hiếm khi bắt gặp dáng vẻ ngây thơ mờ mịt này của nàng, đáy mắt Kỷ Hoán thoáng qua ý cười yếu ớt, lặp lại lần nữa:"Lại đây."

Lúc này Trần Loan đã nghe hiểu, nhưng thật không dễ khi đánh thẳng mặt Kỷ Tiêu trước mặt nhiều người như vậy.

Người nhiều lắm thị phi, để những thị nữ lắm mồm đó nghe thấy, chuyện vốn không có gì cũng phải sinh ra chút gì đó, trắng cũng có thể nói thành đen.

Trần Loan im lặng, né tránh tầm mắt của hắn, không di chuyển bước chân.

Nhiều một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.

Dù sao cũng chỉ có hai người họ biết về cuộc nói chuyện tại phủ hoàng tử ngày hôm ấy, mà mọi người trong thiên hạ, đều cho rằng Trần Loan nàng sắp làm chủ hậu viện Đông Cung.

Quả thực Kỷ Tiêu sắp bị dáng vẻ không coi ai ra gì của Kỷ Hoán chọc giận tới mức đầu váng mắt hoa, sắc mặt hắn ta lạnh lùng, bất chấp hình tượng ôn tồn lễ độ, tức giận nói:

"Ngươi có ý gì? Thái Tử Phi của Cô, cho dù tới cũng phải tới bên người Cô!"

Kỷ Hoán lạnh lùng nhìn hắn ta, tiến về phía trước gần hơn một bước, giống như thật sự tức giận.

Khí thế của hắn sừng sững như núi, Kỷ Tiêu đề phòng lùi về phía sau một bước, gương mặt xưa nay luôn dịu dàng nho nhã đã tăng thêm bảy phần dữ tợn.

Trần Loan thấy tình hình không đúng, đi vài bước đến bên người Kỷ Hoán, thấp giọng khàn khàn gọi hắn: "Điện hạ!"

Một tiếng điện hạ này như thức tỉnh thời gian, Kỷ Hoán hơi nghiêng đầu, thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng bên người, đôi mắt trong veo đầy vẻ lo lắng, hắn thở dài một tiếng trong lòng.

Hôm nay quả thực hắn đã bị lời nói và hành động của Kỷ Tiêu chọc giận, tâm trạng rối loạn, thế nhưng cũng hành sự lỗ m. ãng giống như mấy tên nhóc bồng bột.

Lúc này tiếng ầm ĩ bên bờ sông Chu Tước bỗng im bặt trong chốc lát, sau đó lại khuấy động hơn ngàn lớp âm thanh, Trần Loan biết, hội đua thuyền rồng sắp bắt đầu rồi.

Nàng vén tóc mai ra sau vành tai trắng nõn, mím môi áy náy nói với Kỷ Tiêu: "Lòng tốt của điện hạ, thần nữ xin nhận, chỉ là hôm nay thần nữ đã sớm mời hai ba người bạn tốt tới xem thi đấu, đương nhiên lúc này không thể bội ước, để bọn họ phải chờ đợi, mong điện hạ thông cảm.

"Qua trận ồn ào này, Kỷ Tiêu cũng hoàn toàn không có ấn tượng tốt gì với nàng. Lập tức sa sầm mặt, nói:"Thôi, coi như hôm nay Cô xen vào việc của người khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!