Cuối tháng tư, trong sân nhỏ trước Thanh Phong Các, lan quân tử và hoa sơn trà nở rất đẹp, có thể thấy được ngày thường đã bỏ công sức ra chăm sóc.
Trần Loan từ phủ hoàng tử trở về, dáng vẻ mất hồn mất vía, bữa trưa và bữa tối chỉ vội vàng gắp vài đũa rồi cho người dọn xuống, vẻ sầu não trên mặt nàng khiến hai nha hoàn lo lắng không thôi.
Sau bữa tối, sắc trời dần đen, gió mát hiu hiu, màn đêm quét qua trần gian, hương hoa tàn phai, tiếng côn trùng vang vọng.
Trần Loan lệnh cho hai bà tử sức lực lớn dời chiếc giường La Hán ra phía sau bình phong, kê bên cửa sổ, hướng về phía gió.
Bồ Đào vừa trải lớp chăn mềm, vừa không yên tâm mà khuyên nhủ: "Thân thể cô nương yếu đuối, ban đêm gió lạnh, vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Trần Loan mệt mỏi vẫy tay, nói: "Không sao, ta ở bên đó suy nghĩ chút chuyện, các ngươi ra ngoài canh gác đi."
Trước khi ra ngoài, Bồ Đào lại nhớ ra một chuyện, cười nói: "Buổi trưa lúc cô nương đang nghỉ ngơi, Đông ma ma bên người lão phu nhân đưa tới một cây nhân sâm trăm năm, hiện tại đang được cất giữ trong kho nhỏ."
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Loan, nàng lại tặc lưỡi, có chút kinh ngạc cảm thán nói: "Đây là thứ tốt hiếm có, trong kho của Quốc Công gia cũng không có đâu.
"Quả đúng là thứ tốt. Trần Loan kéo khóe miệng, ngày ấy Trần Diên rơi xuống nước, lão thái thái và Khang di nương không có chứng cứ nhưng lại ngang ngược chỉ trích nàng. Sau khi đã chứng thực chuyện đó không liên quan gì tới nàng, nhân sâm này, có lẽ là sự bồi thường và an ủi của lão thái thái."Ngày mai gọi ta dậy sớm một chút, đi viện Phúc Thọ thỉnh an tổ mẫu."
Đối với chuyện ngày hôm ấy, Trần Loan không canh cánh trong lòng, cũng không có ý định oán hận lão thái thái.
Nàng quá rõ ràng bản lĩnh mê hoặc lòng người của đôi mẫu nữ kia.
Nha hoàn hầu hạ nối đuôi nhau ra ngoài, lúc này căn phòng bên trong Thanh Phong Các lập tức khôi phục ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt, im hơi lặng tiếng. Trần Loan nằm nghiêng trên giường La Hán, duỗi thân thể, thở dài một tiếng cực thấp.
Những đoạn ngắn vào ban ngày giống như những trích đoạn trong vở kịch, từng cảnh tượng xẹt qua đầu, Trần Loan muốn nắm bắt thứ gì đó, nhưng lại không nắm được.
Sống lại chuyện quan trọng nhất của nàng là tìm mọi cách huỷ hoại mối hôn sự cùng Kỷ Tiêu, cho dù không ngại vì thế mà đến cầu xin Kỷ Hoán.
Nhưng gả cho Kỷ Hoán, đây là việc nàng tuyệt đối không nghĩ tới.
Nàng thích Kỷ Hoán rất nhiều năm, kiếp trước kiếp này, nhưng vẫn không đợi được hắn nói nửa lời hứa hẹn, hiện giờ nàng không nghĩ tới việc này, hắn lại bảo nàng gả cho hắn.
Mà nàng cũng đồng ý rồi.
Trần Loan chậm rãi nhắm mắt, dù thế nào, gả cho Kỷ Hoán, hiểu tận gốc rễ, phủ hoàng tử cũng sạch sẽ, không có những chuyện xấu xa lục đục với nhau. Tuy hắn lạnh lùng, nhưng không làm ra những chuyện hoang đường như Kỷ Tiêu.
Nghĩ như vậy, thật ra nàng đã nhặt được món hời.
Cửa sổ hơi hé mở, Trần Loan có thể nhìn thấy bóng tối bên ngoài, cùng với đèn lồng toả sáng rực rỡ trong bóng đêm, thậm chí còn sáng hơn cả trăng sao trên bầu trời.
Cơn buồn ngủ ập đến, trong mơ vẫn là màn đêm lạnh lẽo thê lương kia, nàng uống rượu độc, thân thể lạnh ngắt, dựa vào ngực Kỷ Hoán. Tay người đàn ông run dữ dội, trong mắt người quân vương luôn bình tĩnh và tự chủ lại chứa đầy vẻ kinh sợ.
Nàng còn mơ thấy, hắn ở điện Dưỡng Tâm, cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng nàng, trên chiếc khăn trắng như tuyết nở rộ từng đoá mai hồng, nhìn thấy mà ghê người, thậm chí còn vấy bẩn áo long bào trên người người đàn ông.
Bông tuyết bay tán loạn trên hoàng thành, đẹp tới mức xuất thần, chẳng ai để ý tới sự sống chết của phế Thái Tử Phi. Dường như trong mắt người đời chỉ có sự lạnh nhạt cao quý, sát phạt quyết đoán của tân quân, đang nói những lời âu yếm dài lâu với một thân xác lạnh lẽo vô hồn.
Nào có còn nhiều thời gian.
Trong giấc mơ, nàng giẫm lên tuyết ở Cam Tuyền Cung, bước trên lớp lá rụng thật dày ở Đông Cung vào mùa thu, lang thang không có mục tiêu bị mắc kẹt cho đến chết.
Cuối cùng khi nàng có ý thức, chân trời đã chuyển sang màu xanh đen, Trần Loan cảm thấy khóe mắt hơi đau đớn, đưa tay chạm vào, đầu ngón tay nhuốm một giọt nước mắt trong suốt, nàng hơi sửng sốt, im lặng thật lâu.
Cảnh tượng trong mơ chân thật đến đáng sợ, nàng hơi hoảng hốt, ngọn nến trong phòng đã cháy hết, tối tăm u ám. Nàng chớp chớp mắt, sợ rằng ngay khi ánh bình minh chiếu vào, nàng lại nằm trên chiếc giường ở Đông Cung, người bên cạnh chết và bị thương hầu như không còn ai, đưa mắt chẳng có ai quen biết.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt toàn màu xanh đen, chỉ còn hai ngọn đèn lồng trước cửa viện, bị gió thổi đung đưa.
"Lưu Nguyệt.
"Trần Loan mấp máy môi, phát hiện giọng nói có chút khàn khàn, nàng khẽ ho khụ khụ, nhưng vẫn không thoải mái. Lưu Nguyệt đứng gác đêm ở bên ngoài, nghe thấy tiếng nàng, vội cầm nến tiến vào, nương theo ánh nến, nhìn thấy sắc mặt trắng bợt đến kỳ lạ của nàng, vừa đỡ nàng dậy ngồi xuống chiếc ghế mềm vừa nói:"Sắc mặt cô nương tái nhợt như vậy, không phải là bị gió thổi cảm lạnh rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!