Chương 12: (Vô Đề)

Phủ Bát hoàng tử rất khí thế, nhưng lại cực kỳ vắng lặng, âm u lạnh lẽo như bước vào điện Diêm La dưới địa phủ, phủ hoàng tử to lớn như vậy, không có tí hơi người nào, kẻ hầu người hạ qua lại vô cùng nghiêm túc.

Trần Loan đeo lụa che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt trong veo như sao trời nhật nguyệt, sương sớm ngưng tụ thành ngấn nước trên hàng mi mảnh dài của nàng như bị đóng băng, trước mắt còn xuất hiện màu đỏ nhàn nhạt.

Vòng quanh như vậy, gã sai vặt canh cửa sau vừa liếc mắt đã nhận ra nàng.

Mấy ngày nay Kỷ Hoán nghỉ tắm gội, nhưng vẫn không rảnh rỗi, sáng sớm đã tới thư phòng.

Bốn chân của chiếc bàn vuông bằng gỗ lê chạm trổ đủ loại hoa văn tường vân long phượng, nhô lên lõm xuống, kết hợp cùng chiếc ghế bành màu nâu đậm, toàn bộ thư phòng mang lại cảm giác lạnh lẽo tiêu điều không rõ nguyên nhân.

Người đàn ông đứng trước lư hương phỉ thúy, ống tay áo rộng màu trắng bạc mang theo một hai làn gió mát, cắt đứt khói hương lượn lờ, ngay cả lúc này, giữa mày hắn cũng nhíu chặt.

Cận vệ Phương Hàm nửa quỳ hành lễ bên ngoài thư phòng, thử lên tiếng thăm dò: "Điện hạ."

Ánh mắt Kỷ Hoán rời khỏi lư hương, ngược lại hạ xuống bức tranh quý giá trên tường, giọng nói mang theo chút khàn khàn buổi sáng, cùng sự thiếu kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

Phương Hàm im lặng, mấy ngày nay tâm trạng của chủ tử nhà hắn không tốt, gương mặt vạn năm hờ hững nham hiểm khó lường, càng khiến người ta không đoán được suy nghĩ.

"Điện hạ, tiểu thư phủ Trấn Quốc Công tới.

"Vị thiên kim Trấn Quốc Công này đã theo sau điện hạ nhiều năm như vậy, mắt thấy chuyện lớn của điện hạ sắp thành, đám thuộc hạ bọn họ còn tưởng rằng có thể chờ được song hỷ lâm môn. Ai ngờ chỉ thiếu một bước nữa là qua cửa, thì nữ chủ tử tương lai lại đứng sang trận doanh của kẻ địch. Nếu không vì vậy, nàng muốn tiến vào phủ hoàng tử, cần gì phải bẩm báo với điện hạ? Thân thể cao lớn của Kỷ Hoán hơi khựng lại, đôi mày kiếm thoáng buông lỏng. Mặc dù đến muộn hơn dự kiến một chút, nhưng cuối cùng nàng vẫn tới."Cho nàng vào." Hắn lạnh lùng lên tiếng, không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lẽo như một hòn đá điêu khắc không có sinh mệnh.

Phủ hoàng tử, trước khi sống lại Trần Loan từng tới vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng quay lại sau khi sống lại, tâm cảnh đã thay đổi hoàn toàn. Nàng im lặng không lên tiếng, đi qua nhiều con đường mòn, qua các hành lang gấp khúc, cuối cùng cũng tới trước cửa thư phòng.

Phương Hàm ôm quyền hành lễ với nàng, Trần Loan cười mệt mỏi, mím môi nhẹ giọng hỏi: "Ta tiến vào được không?"

"Bẩm cô nương, điện hạ đã chờ ở bên trong.

"Bấy giờ Trần Loan mới bước vào thư phòng, cánh cửa phía sau khép lại, nhịp tim nàng đập như sấm, tiếng sau to hơn tiếng trước. Người đàn ông đưa lưng về phía nàng, hơn nửa thân hình cao lớn chìm sâu vào trong bóng tối, xâm nhập vô cớ, gây ra cảm giác đầy áp bức. Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Trần Loan lộ ra chua xót, nàng hành lễ với tấm lưng kia, khẽ cắn cắn m. ôi dưới, nói:"Hôm nay Trần Loan đến đây quấy rầy sự yên tĩnh của điện hạ, xin điện hạ thứ tội."

Trong lư hương phỉ thúy đốt loại gỗ đàn hương có tác dụng an thần nhất, sau một hồi im lặng, người đàn ông đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ, trầm thấp nặng nề, quyến rũ như bị lông chim phất qua.

"Nàng mà cũng giữ nghiêm phép tắc lễ giáo như vậy."

Từ khi nào ta và nàng lại xa cách đến thế, như thể bị ngăn cách bởi vô số năm tháng và khoảng cách?

Kỷ Hoán xoay người, có lẽ vì được nghỉ tắm gội không cần vào triều sớm, trên đầu chỉ cắm một cây trâm ngọc màu trắng đơn giản, trường bào trên người cũng không rập khuôn màu đen đơn điệu, mà là kiểu trắng bạc khi ánh trăng hắt lên người, khiến mặt mày người đàn ông dịu dàng thêm mấy phần.

Trần Loan nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Vốn nên như thế, trước kia là ta không hiểu chuyện, điện hạ đừng để trong lòng."

Kỷ Hoán tiến vài bước về phía nàng, thân hình cao lớn mang theo cảm giác đè nén như núi, nặng nề tới mức Trần Loan không dám thở mạnh.

Ngược lại càng sống càng thụt lùi, trước khi sống lại nàng chưa bao giờ sợ hắn, lúc này lại sinh ra cảm giác sợ hãi.

Người đàn ông cách rất gần, mùi đàn hương trong phòng dịu nhẹ không gây khó chịu, nhưng nàng lại có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm thoang thoảng của cây trúc mùa đông trên người hắn, nó là sự khác biệt độc đáo so với những mùi hương khác.

Trần Loan chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một chiếc túi thơm nhỏ treo trên thắt lưng màu trắng bạc của hắn, đồng tử nàng hơi co lại, nhận ra đó là chiếc nàng tặng hắn.

Trong chốc lát, nàng vô cùng hoảng hốt, kinh hãi phát hiện mình không hiểu nổi nửa phần suy nghĩ của hắn.

Nhìn từ góc độ của Kỷ Hoán, tiểu cô nương hơi cúi đầu, hắn không nhìn thấy cặp mắt sáng như sao kia, nhưng lại có thể nhìn thấy hai gò má trắng nõn, cần cổ thon dài, cùng đôi tay nhỏ mất tự nhiên không biết nên đặt chỗ nào của nàng.

Tiểu cô nương có chút lo lắng.

Đôi mày kiếm của Kỷ Hoán hơi nhướn lên, gió tuyết trong mắt có xu thế giảm dần, giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn, như suối lạnh từ trên đỉnh núi cuồn cuộn đổ xuống, lại bí mật mang theo sự nhẹ nhàng bình tĩnh: "Hôm nay nàng tới đây, đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Trần Loan ngước mắt, đối diện với đôi mắt sâu như mực của người đàn ông, gật đầu chắc chắn, nhẹ giọng nói: "Nghĩ kỹ rồi."

"Ta không muốn vào Đông Cung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!