Lâm Miểu ngơ ngác,
"Xin hỏi anh là......"
Người kia nói:
"Tôi là Tiểu Trịnh, tài xế của Hoắc tổng."
Hoắc tổng? Lâm Miểu lại sửng sốt, mình vẫn còn là sinh viên năm hai mà Hoắc Dữ Xuyên đã làm giám đốc rồi sao.
Tiểu Trịnh giơ tay lên xem đồng hồ:
"Sắp đến giờ hẹn rồi."
Lâm Miểu hỏi: Giờ hẹn gì cơ?
Tiểu Trịnh:
"Hôm nay Hoắc tổng có hẹn với bác sĩ Lý."
Lâm Miểu nhíu mày, Cậu ấy bị bệnh à?
"Hoắc tổng thường xuyên mất ngủ," Tiểu Trịnh nói, Nghiêm trọng lắm.
Lâm Miểu quay đầu nhìn Hoắc Dữ Xuyên ngủ say bên cạnh,
"...... Nhưng hình như cậu ấy đang ngủ ngon lắm mà."
Tiểu Trịnh thản nhiên trầm trồ: Chà, thần kỳ thật.
Lâm Miểu: ......
"Vậy có cần gọi cậu ấy dậy không?" Lâm Miểu do dự nói, Bác sĩ......
Tiểu Trịnh lấy điện thoại ra bấm số rồi nói với đầu dây bên kia:
"Bác sĩ Lý, hôm nay hủy lịch hẹn với Hoắc tổng đi nhé."
Sau đó không đợi trả lời mà cúp máy ngay.
Lâm Miểu trố mắt
--- Có khiếm nhã quá không vậy?
Tiểu Trịnh không hề áy náy mà nhìn Lâm Miểu chằm chằm.
Lâm Miểu đành phải nói:
"Vậy, vậy để cậu ấy ngủ thêm lát nữa đi."
Thế là hai người không nói gì mà cùng ngồi chờ Hoắc Dữ Xuyên ngủ dậy.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Dữ Xuyên đột nhiên reo lên inh ỏi.
Lâm Miểu nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lại nhìn Tiểu Trịnh, cậu nhắc:
"Điện thoại kìa......"
Rốt cuộc tiếng chuông như đòi mạng đánh thức Hoắc Dữ Xuyên, hắn mở mắt ra nghe điện thoại, gắt gỏng hỏi: Gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!