Chương 68: (Vô Đề)

Bùi Lĩnh...

Tô Hạ nghĩ đến gia thế và cả thành tích học tập của Bùi Lĩnh.

Cho dù có vì Bùi Lĩnh mà thay đổi đi chăng nữa thì cậu ta cũng chẳng có khả năng làm được gì

- chuyện lần trước, Tống Minh Minh bị giữ lại rồi.

Thành tích kết quả kiểm tra hàng tháng đã thay đổi, Bùi Lĩnh đứng hạng nhất, mặc dù bây giờ cậu ta cũng đã được vào lớp chọn.

Vậy chuyện Tống Minh Minh tốn công vô ích rồi-

Tô Hạ không muốn nghĩ đến hậu quả của Tống minh Minh, trong lòng cảm thấy bứt rứt nên chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tích cực.

Gia cảnh nhà Tống Minh Minh cũng khá, chắc không đến mức không thể học tiếp cấp Ba, nếu không được nữa thì cũng có thể du học.

"Cậu đang nghĩ gì vậy? Hôm nay cậu định đến phòng học chính để học bài nữa sao? Nghe nói thầy Trịnh dẫn dắt lớp thi đua, vô cùng nghiêm khắc luôn ấy." Lưu Mẫn vừa mong đợi vừa lo lắng.

Tô Hạ lấy lại tinh thần, nói: "Chắc là vậy, không phải chủ nhiệm đã nói rồi sao."

"Cũng không biết sẽ học gì ở lớp thi đua nữa." Lưu Mẫn cảm thấy Tô Hạ có hơi lơ đễnh, như đang trả lời cho có lệ vậy nên cô muốn đi tìm Bùi Lĩnh để nói chuyện phiếm, vậy mà lại nghe Bùi Lĩnh nhỏ giọng lầm bầm: "... Có thể trốn tiết không nhỉ."

"!!!" Lưu Mẫn bất ngờ.

"Cậu còn muốn trốn tiết hả?"

Bùi Lĩnh nghiêng đầu nhìn bạn học Lưu Mẫn, thẳng thắn thừa nhận: "Tôi đang nghĩ về tính khả thi của chuyện này."

"Vậy thì cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nghe nói chủ nhiệm của lớp 11-1 dạy lớp thi đua, thầy ấy dữ lắm đó." Lưu Mẫn cũng sợ thầy Trịnh, bình thường gặp thầy ấy trên hành lang cô đều quay đầu đi hướng khác, thật đáng sợ mà.

Bùi Lĩnh: "Mưu sự tại nhân mà."

Cho dù là bia đỡ đạn của thế giới này đi chăng nữa, thì chỉ cần là chuyện cậu muốn cậu sẽ đi làm ngay.

Ba người trở về phòng học.

Các bạn học vây quanh họ, hiếu kì hỏi: "Cô gọi mấy cậu đi đâu vậy", "Nghe nói là chuyện thi tuyển lớp thi đua đúng không?", "Vậy chắc chắn Bùi Lĩnh không có vấn đề gì rồi."

"Chuyện thi tuyển bình thường thôi, vẫn phát huy ổn định như thường." Bùi Lĩnh trả lời ngắn gọn.

Mọi người cười phá lên, khen cậu: "Giọng điệu này, thật không hổ danh là Bùi thần nha."

"Ngầu vậy ta, vẫn là Bùi thần đi đấu với lớp Một thì hơn."

Bùi Lĩnh khiêm tốn trả lời rồi trở về chỗ ngồi, Trương Gia Kỳ đã hóng được tin, nhìn anh Dã ngồi trước mặt, rồi lại nhìn sang Bùi Lĩnh, bèn hỏi: "Anh Bùi, anh vào lớp chọn rồi hả? Vậy sau này tiết tự học anh sẽ không ở lớp này nữa sao?"

Từ khi Bùi Lĩnh vừa bước vào lớp thì Tần Trì Dã đã chú ý đến, khi Bùi Lĩnh đến gần hắn mới dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn có vẻ tùy ý, bây giờ nghe Trương Gia Kỳ hỏi vậy, Tần Trì Dã bèn lơ đễnh nhìn sang.

Bùi Lĩnh: ...

"Ồ, trùm trường đang lén nhìn tôi kìa." Bùi Lĩnh bắt quả tang người nào đó.

Tần Trì Dã liền nói: "Ai nhìn lén cậu chứ." Có lẽ cảm thấy giọng điệu của bản thân hơi vội vã, có chút không đánh đã khai, bèn lái sang chuyện khác: "Tôi nhìn cậu mà còn phải nhìn lén à?" Sau đó lập tức nhìn thẳng về phía Bùi Lĩnh.

Vốn chỉ là vẻ mặt tức giận, nhưng nhìn một chút có vẻ hơi kì kì, không thể giải thích được là cảm giác như thế nào.

Bùi Lĩnh cũng khá ưa nhìn đấy chứ.

"Ừm, tối nay phải đến phòng học chính để học bài." Bùi Lĩnh không để ý đến Tần Trì Dã nữa, quay sang nói với Trương Gia Kỳ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!