"Nóng hổi, nóng hổi."
"Báo cáo, cảnh sát đã đến trường của chúng ta."
"Tống Minh Minh lớp 11-3 với mẹ của cậu ta, còn có Bùi Lĩnh lớp 11-2 với cha cậu ta nữa, có cả lão Vương luôn."
"Có chuyện gì vậy? Nghe nói xong tiết đọc sách Tống Minh Minh bị gọi đi, bị gọi phụ huynh à?"
"Tống Minh Minh lớp 11-3 ban xã hội với Bùi Lĩnh lớp 11-2 ban tự nhiên có quan hệ gì thế? Có phải là có hoạt động gì không, hay là trùng hợp?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy cha của Bùi Lĩnh, còn có Tống Minh Minh với mẹ cậu ta lên xe cảnh sát."
"Đừng có tung tin đồn nhảm, rõ ràng là cha của Bùi Lĩnh ngồi xe của mình, là một chiếc xe màu đen, biển số vô cùng phong cách, 8888."
Khi cảnh sát đến trường học thì đã là một vấn đề lớn.
Trong giờ ra chơi, mọi thứ đàm tiếu tràn vào các khối lớp như những mảnh giấy bay.
Lớp 10 lớp 12 đều không rõ chuyện gì, ai là ai cũng không biết nhưng nghe đến cảnh sát mang người đi vẫn hứng thú tám chuyện.
"Nếu gọi cảnh sát thì chuyện nghiêm trọng lắm rồi."
"Tôi đoán là không có gì quá nghiêm trọng đâu.
Lớp 11 còn chưa trưởng thành, mọi người cũng đừng phóng đại."
"Cậu không hiểu rồi, nếu trên mười sáu tuổi mà phạm tội nghiêm trọng cũng sẽ bị ngồi tù thôi hoặc đi Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên."
"Móa, mời cả cảnh sát, lão Vương chỉ nhìn mà không làm gì à?"
"Nói tới nói lui, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Để tôi đi hỏi em tôi thử, nó học lớp 11 chắc là sẽ biết."
Bùi Lĩnh lại trở thành trung tâm của sự bàn tán, và lần này phạm vi bàn tán lan ra toàn trường.
Dù không muốn nổi tiếng vì chuyện này nhưng cậu cũng đành chịu.
Khi Bùi Lĩnh về tới phòng học, mọi người đang bàn tán xôn xao đột nhiên im lặng, lại còn duy trì hình tượng muốn nhìn cậu lại không dám nhìn..... Không đến mức không thể nói.
"Anh Bùi, cậu về rồi à, ngồi xuống đi." Trương Gia Kỳ lên tiếng trước phá tan bầu không khí.
Những người khác lại tiến đến hỏi, "Bùi Lĩnh, nghe nói cha của cậu vừa tới trường hả?"
"Có có Tống Minh Minh lớp 11-3 nữa, có phải mấy người cãi nhau không?"
"Sao lại báo cảnh sát thế? Mọi người đều là bạn học cả mà, việc nhỏ đâu có quan trọng."
Trương Gia Kỳ nghe được lớn tiếng nói: "Cậu còn không biết xảy ra chuyện gì thì sao lại biết là chuyện nhỏ?"
Nói việc nhỏ là một bạn học nữ, bị Trương Gia Kỳ lớn tiếng nói móc có hơi đỏ mặt, lẩm bẩm nói: "Có thể có chuyện lớn gì chứ, báo cảnh sát rất nghiêm trọng."
"Được rồi đừng nói nữa." Lưu Mẫn ra mặt hòa giải, "Không phải chuyện xảy ra trên người cậu, hơn nữa có thể báo cảnh sát chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng."
Lưu Mẫn học giỏi, tính tình vui vẻ, sẵn sàng giúp đỡ người khác, được các bạn nữ trong lớp vô cùng quý mên cho nên cô vừa nói vậy bạn nữ bị nói móc không nói gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy báo cảnh sát có hơi quá đáng.
"Bài đăng trên diễn đàn trường học trong dịp lễ Quốc khánh là do Tống Minh Minh đăng lên." Bùi Lĩnh cũng rất thẳng thắn, "Về phần kết quả, hãy chờ phán quyết của tòa án." Sau đó cậu bình tĩnh trở về chỗ ngồi.
Trương Gia Kỳ giơ ngón cái lên tỏ vẻ ủng hộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!