Chương 47: (Vô Đề)

Chu Hiện sững sờ định rút tay về thì bị Trương Gia Kỳ ép chặt vào tường.

"Mày nằm sấp xuống đi để tao lên trước, chút nữa tao kéo mày sau."

"Trương Gia Kỳ mày cút ngay khỏi lưng bố mày coi, đờ mờ mày nặng như heo vậy."

Hai người bên này đang ì xèo inh ỏi.

Rõ ràng bốn người một góc tường nhưng không khí hai bên hoàn toàn khác nhau.

Bùi Lĩnh cười hỏi: "Cậu kéo kiểu gì? Đừng có quăng ngã tôi đấy."

"Đừng có coi thường tôi." Tần Trì Dã lạnh lùng nói, đưa tay ra hiệu để Bùi Lĩnh đi qua.

Bùi Lĩnh đi tới ngẩng đầu nhìn Tần Trì Dã.

Người kia vẫn vô cùng ngoan cố, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi tay lại buông thõng hai bên không biết phải ra tay "ôm cậu" kiểu gì.

Bùi Lĩnh thật ra cũng chưa từng theo đuổi con trai, cũng chưa từng thích ai nhưng đối mặt với đôi tay đang kiềm chế của Tần Trì Dã, dường như cậu có thể vô sự tự thông dạy cho Tần Trì Dã.

"Cậu đặt tay lên eo tôi đi."

Tần Trì Dã nghe vậy cúi đầu xuống vừa lúc va phải đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Bùi Lĩnh.

"Ở đâu?"

Bùi Lĩnh thích dáng vẻ không được tự nhiên của trùm trường lúc này.

Cậu nắm lấy tay Tần Trì Dã đặt lên eo mình, vô cùng thản nhiên nói nghiêm túc: "Ngang eo của tôi này.

Một chốc nữa tôi dùng sức xem có thể leo lên tường được không.

Đúng rồi, phải xoay người-"

Cậu đang đối mặt với Tần Trì Dã, nói xong thì quay người lại.

Bàn tay của Tần Trì Dã vòng qua eo Bùi Lĩnh.

Suy nghĩ của hắn lúc này là eo của Bùi Lĩnh rất nhỏ, còn vô cùng mềm.

Tần Trì Dã cúi đầu xuống nhìn thấy ngay cái ót của Bùi Lĩnh, có một vài sợi tóc bồng bềnh xù lên, nhìn có hơi đáng yêu, không biết sờ lên-

"Tôi xong rồi." Bùi Lĩnh háo hức giơ hai tay lên, quay mặt lại để ra hiệu, "Cậu nâng tôi lên đi."

Mái tóc của Bùi Lĩnh xẹt qua má và xương hàm của Tần Trì Dã khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.

Trong lúc nhất thời Tần Trì Dã không biết phải nói gì.

Bùi Lĩnh nhìn hắn giống như hơi nghi hoặc một chút Tần Trì Dã mới phản ứng lại, hắng giọng một tiếng nói: "Biết rồi, cậu đừng nhúc nhích."

"Tôi nhúc nhích hồi nào." Bùi Lĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm phản bác rồi xoay đầu lại, để lại cái ót cho Tần Trì Dã.

Mà Tần Trì Dã cũng không biết hiện tại khóe môi của hắn có hơi giương lên.

Tính tình của Bùi Lĩnh cũng có chút đáng yêu.

Bằng tất cả sức lực của mình, Tần Trì Dã nâng Bùi Lĩnh lên.

Bùi Lĩnh khẽ kêu lên một tiếng, nhanh chóng thuận theo sức lực của Tần Trì Dã, dùng sức leo lên đỉnh tường, hét lớn: "Được rồi, cậu buông ra đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!