Chương 34: (Vô Đề)

"Người anh em, được lắm."

Trương Gia Kỳ giơ ngón tay cái lên, mặt mũi tràn đầy bội phục nói: "Tôi còn tưởng cậu phải ôn tập để lấy được hạng nhất, còn không dám làm phiền cậu đây." Đã hẹn là cuối tuần chơi game, sau đó lớp phó mới thông báo sau khi Quốc khánh sẽ là thi tháng.

"Đã hẹn rồi mà, không sao." Thái độ Bùi Lĩnh vô cùng thoải mái.

Trương Gia Kỳ đang nịnh nót.

Tần Trì Dã nhìn hai người bọn họ nói chuyện, vô thức liếc nhìn xuống gầm bàn, quả nhiên, chân của bạn cùng bàn của hắn lại đang đung đưa.

Hôm nay tan học Bùi Hồng Hào không không tới đón Bùi Lĩnh.

Đêm qua ông gọi điện thoại cho Bùi Lĩnh nói hôm nay phải đi Kinh Đô và Ma Đô (*), mãi đến Quốc khánh mới trở về.

Có thể là sợ Bùi Lĩnh tức giận, trong điện thoại Bùi Hồng Hào hứa hẹn nói Quốc khánh được mấy ngày nghỉ, Tiểu Lĩnh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, cả gia đình cùng nhau đi du lịch.

(*) Kinh Đô: Bắc Kinh, Ma Đô: Thượng Hải.

Thường thì mấy tác giả hạn chế đưa địa danh thật vào truyện nên mình cũng giữ nguyên nhé.

Cậu cũng không phải là học sinh tiểu học, sao lại vì người nhà không đến đón tan học mà tức giận được.

Qua điện thoại Bùi Lĩnh nói không giận, còn căn dặn cha cậu uống ít rượu thôi, chú ý giữ gìn sức khỏe.

Bùi Hồng Hào cảm động không thôi.

Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi, ông đăng ngay một dòng trạng thái phong cách người già khoe con trai trong vòng bạn bè.

Bình An Phú Quý: [Chuẩn bị đi công tác, Tiểu Lĩnh vừa dặn tôi chú ý sức khỏe không được uống nhiều rượu.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã biết quan tâm cha nó rồi.]

Bùi Lĩnh nhìn dòng trạng thái này, nét mặt vô cùng bất đắc dĩ, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó bấm "thích" một cái cho cha mình.

Sếp Bùi "Bình An Phú Quý" đăng dòng trạng thái xong những người khác đương nhiên phải vào khen.

Trợ lý Lý cũng "thích" trong tích tắc, chưa kể đến những đối tác kinh doanh khác.

Chu Ngôn lễ đương nhiên cũng nhìn thấy, không chỉ "thích" mà còn bình luận trêu chọc: [Đã biết lão Bùi ông có đứa con trai hiếu thuận rồi.]

Bình luận xong, Chu Ngôn Lễ quay đầu trào phúng với phu nhân Chu, nói: "Bùi Hồng Hào đúng là đồ nhà quê, lúc nào cũng khoe mình có cậu con trai ưu tú.

Lần trước anh mời ông ta uống trà nói chuyện hợp tác, chỉ cần anh nhắc đến Tần Trì Dã là lập tức đổi đề tài sang Anh Hoa, nói chuyện Bùi Lĩnh được điểm tối đã, rồi kể Bùi Lĩnh học hành ưu tú như thế nào, quan tâm em trai ra sao.

Nếu không phải anh cứng rắn đổi chủ đề, ngày hôm đó đừng nói là chuyện làm ăn, chắc phải nghe ông ta khen con trai cả ngày mất."

"Lúc sau anh cũng không dám nhắc Trì Dã nữa.

Lão Bùi này đúng là cuồng con trai, trước kia sao lại không nhìn ra chứ."

Phu nhân Chu ôm con trai mới một tuổi, nói: "Tiểu Lĩnh cũng không tệ lắm.

Lần trước anh cũng thấy rồi, đứa nhỏ kia mới mười bảy mười tám, có thể nhẫn nại chơi cùng Tiềm Tiềm con của Văn Lệ, không có chút nào khó chịu, là đứa nhỏ ngoan ngoãn."

"Đúng là không tệ." Chu Ngôn Lễ liếc mắt nhìn người vợ xinh đẹp trẻ tuổi của mình, hiểu rõ ý ngầm trong lời nói của vợ là đang nói xấu Chu Thần với ông, đều là con vợ trước, đều làm anh mà một trời một vực.

Nhưng cũng không phải không có đạo lý.

"Tiểu Thần là có chút cô độc." Chu Ngôn Lễ đương nhiên hy vọng gia đình hòa thuận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!