Chương 3: (Vô Đề)

Trong tiểu thuyết, cha mẹ Bùi Lĩnh ly hôn lúc cậu mới ba tuổi.

Khi đó Bùi Hồng Hào làm ăn bận bịu nhưng vẫn nỗ lực chăm sóc Bùi Lĩnh.

Ở văn phòng của Bùi Hồng Hào, bàn rượu nói chuyện làm ăn, thậm chí mỏ dầu, mỏ than hay công trình tòa nhà mọi người đều có thể thấy hình bóng của Bùi Lĩnh nhỏ.

Tiểu Bùi Lĩnh lên cấp Hai, Bùi Hồng Hào trực tiếp nói với con trai ông muốn kết hôn thì Bùi Lĩnh mới phản nghịch.

Tình cảm cha con chỉ một lần đã đông cứng thành băng.

Ở nhà, phòng ngủ của Bùi Lĩnh ở tầng ba.

Trên này diện tích lớn, đón nhiều ánh nắng, còn có phòng để trưng bày đồ chơi LEGO.

Từ lúc tan học cho đến bây giờ, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không khó để nhìn ra vị trí của Bùi Lĩnh ở trong cái nhà này.

Được coi trọng, yêu thương, cũng khó xử.

Sau khi tắm rửa xong, Bùi Lĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, bên cạnh cậu là đống hộp quà chất thành núi.

Bùi Hồng Hào ra nước ngoài nói chuyện làm ăn, lúc quay về còn mua một đống quà cho con trai như thế có thể thấy được là có bao nhiêu để ý.

Tiểu thuyết và thế giới hiện thức, quỹ đạo trưởng thành của Bùi Lĩnh cơ bản đều giống nhau.

"... Lần này cứ làm theo trái tim vậy, vui vẻ là được." Bùi Lĩnh nhìn chằm chằm vào món quà trong tay, nhỏ giọng nói.

Cùng với bộ LEGO nổi tiếng ở nước ngoài sản xuất số lượng có hạn, máy chơi game kinh điển bản có chữ kí, đồng hồ vận động hàng hiệu...

Phòng làm việc ở tầng hai, Bùi Hồng Hào đang họp hội nghị với cấp dưới qua video.

Tiếng cửa gõ vang lên, giây tiếp theo cửa mở ra, con trai lớn thò đầu vào dò xét.

"Cha, cha đang bận hả?"

Mấy vị quản lí cấp cao cách camera tận mắt thấy sếp Bùi nhà bọn họ một giây trước còn vô cùng nghiêm túc nói chuyện quan trọng, một giây sau biểu tình trên mặt đã dịu đi nhiều.

"Mọi người nghỉ ngơi một lát." Bùi Hồng Hào đầu tiên nói với cấp dưới rồi dời đầu khỏi máy tính, "Sao thế Tiểu Lĩnh?"

Bùi Lĩnh: "Không sao, con tới để nói một tiếng, quà cha tặng con rất thích, cảm ơn cha."

"Cha làm việc đi, con đi ngủ."

Bùi Hồng Hào còn chưa kịp phản ứng thì con trai đã đi mất.

Chờ khi lấy lại tinh thần, trong mắt ông không ngăn nổi yêu thương, nụ cười cũng rạng rỡ, "Ha ha là con trai tôi.

Quay về mang cho mấy đứa nhỏ ít quà, không ngờ lại còn đặc biệt đến đây nói một tiếng..."

"Nào, tiếp tục.

Vừa nãy nói tới đâu rồi?"

Buổi họp này, giọng điệu sếp Bùi luôn luôn điềm đạm.

Sáng ngày thứ hai.

Tiểu Bồi Tiền mặc đồng phục nhà trẻ, ngồi trên ghế ăn sáng món canh trứng.

Nhóc thấy anh trai xuống dưới lập tức vung muỗng, vô cùng phấn khởi gọi, "Anh hai, trứng trứng ngon nhắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!