Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ sinh học của Bạch Y khiến cô thức dậy từ rất sớm. Tiếng bố mẹ đi lại kéo vali, nói chuyện ngoài phòng, cô đều nghe rõ mồn một. Nhưng Bạch Y không ra ngoài. Cô ngồi trước bàn học, tiếp tục làm những bài kiểm tra còn dở từ tối qua.
"Có cần gọi Nhất Nhất dậy ăn cơm không?" Bạch Tuấn Nghị hỏi vợ.
Y Quân Uyển nói: "Đừng gọi, con bé sẽ tự dậy thôi."
Cho đến khi hai người ăn sáng xong và ra ngoài bắt xe đến sân bay, Bạch Y vẫn luôn ở trong phòng ngủ.
Đợi bố mẹ đi khỏi, Bạch Y mới xuống lầu, tự mình pha một cốc bột yến mạch, ăn sáng đơn giản.
Vì mỗi môn đều có bảy tờ đề cương, Bạch Y ngoại trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, gần như cả ngày đều ngồi trước bàn học để làm bài tập. Cô muốn hoàn thành bài tập càng nhanh càng tốt. Xong sớm thì sẽ thoải mái sớm.
Thói quen "làm bài tập trước rồi mới chơi" được cô hình thành từ nhỏ. Vì vậy, trong việc hoàn thành bài tập, từ khi đi học Bạch Y chưa bao giờ khiến bố mẹ phải bận tâm.
Chiều tối, Bạch Y nhận được tin nhắn QQ của chị họ.
[Chị họ: Nhất Nhất, tối nay đi xem phim cùng nhau nhé! Xem phim xong chị qua nhà em ngủ!]
Chuyện chị em gái ngủ chung giường, những năm qua Bạch Y và Lữ Thư Na cũng làm không ít.
Bạch Y khẽ nhếch môi cười đáp lại: [Được ạ, rạp nào vậy chị?]
[Chị họ: Rạp phim Tân Hải, suất 7 rưỡi tối.]
Rạp phim Tân Hải nằm trong Trung tâm thương mại Tân Hải. Mà trung tâm thương mại Tân Hải này và Công viên Tân Hải chỉ cách nhau một con đường. Sân trượt ván Tân Hải trước đây Bạch Y từng đến nằm trong Công viên Tân Hải.
Bạch Y còn chưa kịp trả lời thì Lữ Thư Na lại gửi đến: [Em nói với dì và dượng là tối nay em không ăn cơm ở nhà, giờ ra ngoài luôn đi, chúng ta cùng nhau đi ăn tối trước.]
Bạch Y trả lời: [OK! Không cần báo với bố mẹ em đâu, họ đi du lịch rồi, không có ở nhà.]
Lữ Thư Na rất ngạc nhiên: [Thế sao em không đi cùng?]
Bạch Y mím môi đáp: [Bố mẹ bảo em ở nhà ôn lại bài thi tháng, với lại làm bài tập kỳ nghỉ lễ cho tốt.]
Lữ Thư Na nói: [Dì và dượng khắt khe quá đấy? Em đã là học sinh giỏi rồi mà ngày nào cũng bắt học. Đừng quá nghe lời người lớn, tự mình phải biết kết hợp giữa việc học và chơi.]
Bạch Y cười một tiếng: [Em biết rồi ạ!]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Bạch Y mở tủ quần áo, lấy một chiếc áo hoodie tím có mũ và một chiếc quần jean xanh.
Thay quần áo xong, cô đứng trước gương, chải tóc mượt mà, sau đó nhúm một lọn tóc bên thái dương, kết hợp với dây ruy băng màu sắc, thoăn thoắt tết thành một bím tóc nhỏ xinh. Sau đó lại lấy thêm vài lọn nữa, tiếp tục tết những bím tóc nhỏ như vậy. Cuối cùng, vài lọn bím tóc nhỏ đầy vẻ thiếu nữ ngọt ngào rủ xuống trên mái tóc buông xõa của cô.
Bạch Y ra khỏi nhà đúng lúc hoàng hôn. Cô bước chân nhẹ nhàng đến trạm xe buýt, bắt xe buýt đến Trung tâm thương mại Tân Hải.
Đến trạm Công viên Tân Hải, Bạch Y xuống xe buýt.
Lữ Thư Na đã đứng đợi Bạch Y trước trung tâm thương mại phía bên kia đường. Vừa lúc đèn xanh ở ngã tư bật sáng, Bạch Y chạy nhanh qua, giọng nói tự nhiên mềm mại, gọi: "Chị!"
Lữ Thư Na đang cúi đầu bấm điện thoại, nghe thấy tiếng gọi của cô thì ngẩng mặt lên. Ngay lập tức, đôi mắt cô ấy tràn ngập ý cười.
Lữ Thư Na cao 1m66, vì học múa từ nhỏ nên dáng người đặc biệt thon gọn, eo thon chân dài, vóc dáng rất đẹp. Cộng thêm vẻ ngoài nổi bật, cô ấy đã sớm trở thành một người đẹp gợi cảm, có khí chất.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo len dài tay ôm sát màu xanh lá cây, bên dưới chỉ mặc một chiếc váy da ngắn. Mái tóc đen dài thẳng mượt được cô ấy dùng máy uốn thành sóng to. Có lẽ đã trang điểm nhẹ nhàng, Lữ Thư Na trông còn rạng rỡ và quyến rũ hơn ngày thường.
Bạch Y nhìn cô ấy, thật lòng khen ngợi: "Chị ơi, chị trang điểm đẹp quá đi mất."
Thực ra Lữ Thư Na vốn dĩ đã rất xinh đẹp, những thứ khác chỉ là tô điểm thêm mà thôi. Từ nhỏ Bạch Y đã luôn nghe người lớn khen chị họ xinh đẹp, nói chị ấy là mỹ nhân, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!