Sau bữa tối ở nhà Bạch Y, Giang Tín đưa Tô Hoan lên cùng một chiếc taxi.
Tô Hoan dường như rất ngượng ngùng, cứng đờ ngồi cạnh anh, không nhúc nhích.
Giang Tín nghiêng đầu nhìn cô, cô liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một lúc sau, Giang Tín bắt chuyện như đang trò chuyện bâng quơ: "Cô là người ở đâu?"
Tô Hoan thành thật trả lời: "Hải Thành."
Giang Tín nói: "Tôi ở Nam Thành."
Tô Hoan khô khốc "ừm" một tiếng.
Giang Tín lại hỏi: "Cô chắc bằng tuổi Bạch Y?"
Tô Hoan lại lắc đầu, "Nhỏ hơn Y Y một tuổi."
Giang Tín hiểu ra nhướng mày, đáp lại cô: "Vậy tôi lớn hơn cô một tuổi, năm nay 28."
Tô Hoan mím môi, không nói gì.
Cô luôn cảm thấy hướng phát triển này không đúng lắm.
Sao lại giống... xem mắt thế nhỉ?
"Tối đó sao cô lại ở quán bar một mình?" anh tiếp tục hỏi.
Không hiểu sao, hễ anh nhắc đến hai chữ "tối đó", trong đầu Tô Hoan lại hiện lên những hình ảnh k*ch th*ch.
Mặt cô không kiểm soát được đỏ bừng, thậm chí bắt đầu nóng lên, như một nồi hấp.
"Muốn uống rượu," Cô bịa đại một lý do.
Giang Tín cúi mắt, ánh mắt dò xét nhìn cô vài giây.
Một lát sau, anh lại hỏi: "Vậy tại sao lại để lại 200 tệ?"
Tô Hoan chớp chớp mắt, rất nghiêm túc đáp: "Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ có 200 tệ tiền mặt, nếu có nhiều hơn tôi sẽ để lại cho anh nhiều hơn."
Giang Tín: "?"
Anh bị cô chọc cười, hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Cô coi tôi là cái gì?"
Tô Hoan cảm thấy chủ đề này không thể tiếp tục, đành phải cứng rắn nói: "Có thể đừng nói chuyện này trước được không?"
"Được," Giang Tín sảng khoái đồng ý, sau đó trực tiếp hỏi: "Cô có thiếu bạn trai không?"
Nhịp tim Tô Hoan chợt ngừng lại.
Cô mơ hồ một thoáng, rồi chậm chạp trả lời: "Không thiếu."
Thậm chí còn bổ sung thêm một câu: "Tôi có bạn trai rồi."
Giang Tín khẽ cười, chỉ "ồ" một tiếng.
Cho đến khi xuống xe, anh không nói thêm lời nào khác.
Chiếc taxi dừng trước cửa khách sạn, Tô Hoan lập tức xuống xe, Giang Tín cũng xuống theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!