Ngày hôm sau, thời tiết rất trong xanh.
Bạch Y và Chu Vụ Tầm đến chùa.
Hai người nắm chặt tay nhau suốt chặng đường, từng bước một lên bậc thang đến cổng chùa.
Sau đó, Chu Vụ Tầm tìm một chỗ cho Bạch Y ngồi nghỉ một lát, anh đi mua nước cho cô. Bạch Y nhìn thấy một gian hàng bán dây đỏ ở gần đó, chợt nhớ ra, hồi đi học, Chu Vụ Tầm luôn đeo một sợi dây đỏ ở cổ tay trái.
Chu Vụ Tầm mua nước về, đi đến trước mặt cô, vặn nắp chai rồi mới đưa nước cho cô.
Bạch Y uống vài ngụm, rồi trả lại anh.
Chu Vụ Tầm không vặn nắp lại, tự mình cũng ngửa cổ uống mấy ngụm nước.
Cô lại quay đầu nhìn gian hàng bán dây đỏ kia.
Một lát sau, Bạch Y kéo tay trái của anh lên.
Trên cổ tay người đàn ông là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: "Sợi dây đỏ đó đâu rồi?"
Chu Vụ Tầm nói: "Mất rồi."
Anh cũng không biết làm sao mà mất, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy khả năng lớn nhất là: "Chắc là đứt rồi, nên rơi mất."
Bạch Y chớp mắt, hỏi anh: "Em mua cho anh một sợi nữa được không?"
"Em cũng đeo cùng anh."
Khóe mắt anh tràn đầy ý cười, vui vẻ đồng ý: "Được."
Bạch Y lập tức vui vẻ đứng dậy, kéo anh đến đó chọn dây đỏ.
Cuối cùng, cổ tay trái của hai người đều có thêm một sợi dây.
Bạch Y và Chu Vụ Tầm chơi ở Nam Thành bốn ngày.
Ngày thứ năm, họ trở về Thẩm Thành.
Vì bố mẹ Bạch Y đúng vào thứ sáu được nghỉ ở nhà, mà Chu Vụ Tầm đúng lúc này cũng rảnh, mấy người bàn bạc một chút, quyết định tối thứ sáu sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Chiều xuống máy bay, đưa Bạch Y về đến cửa nhà, Chu Vụ Tầm liền trực tiếp quay về.
Anh cần chuẩn bị một chút cho việc gặp gỡ bề trên vào buổi tối.
Hoàng hôn.
Y Quân Uyển và Bạch Tuấn Nghị đang chuẩn bị bữa tối, Bạch Y liền vào bếp, dặn dò trước: "Bố mẹ, bố mẹ của Chu Vụ Tầm đã ly hôn khi anh ấy còn đi học, bố mẹ đừng hỏi nhiều về gia đình anh ấy nhé."
Y Quân Uyển chợt hiểu ra: "Thảo nào lần họp phụ huynh đó bố mẹ nó không đi, chỉ có cô nó đến thay."
Trọng tâm của Bạch Tuấn Nghị lại là: "Con gái, con còn chưa gả đi đâu, đã bảo vệ nó như vậy rồi."
Bạch Y nghiêm túc nhẹ giọng nói: "Anh ấy mấy năm nay sống không tôt, nên con muốn đối xử tốt với anh ấy hơn một chút."
"Còn con thì sao? Con sống không khổ sao?" Bạch Tuấn Nghị hỏi.
Con cũng sống không dễ dàng gì đâu, cục cưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!